Bổn Vương Ở Đây
Chương 41 :
Ngày đăng: 15:37 19/04/20
Tốc độ nhanh hơn Hành Chỉ đoán vài ngày, vết thương trên người Thẩm Ly đã
hồi phục gần hết, chỉ là độc trong người vẫn chưa triệt để tiêu trừ,
Hành Chỉ muốn nàng ở Nhân giới thêm vài ngày, chờ giải hết độc xong rồi
hãy về Ma giới, nhưng Thẩm Ly đứng ngồi không yên, sợ Ma quân biết
chuyện ở đây xong sẽ có sắp xếp gì đó nhưng không có nhân thủ.
Hành Chỉ chỉ đành theo Thẩm Ly vội vã về Ma giới.
Nào ngờ lúc họ về tới Ma giới mới biết Phất Dung quân vẫn còn ở đây, hắn
vừa về Ma giới là bắt đầu bám riết lấy Mặc Phương, theo Mặc Phương đi
khắp nơi, có lúc còn cản trở công vụ của Mặc Phương. Thẩm Ly nghe được
mà nghiến răng, chỉ muốn đập cho tên lăng nhăng này thành một tên ngốc
để hắn không thể phiền ai nữa, nhưng lúc này tiên nhân ở Ma giới không
chỉ có mình Phất Dung quân.
Lạc Thiên thần nữ.
Đương nhiên nàng ta không phải Thần nữ thật sự, chỉ là phong hiệu Thiên giới
cho nàng ta, nàng ta là tỷ tỷ của Phất Dung quân, tôn nữ ruột của Thiên
đế, nữ nhân thích Hành Chỉ…
Điều cuối cùng này không phải Thẩm Ly nghe từ miệng người khác, nàng vốn
không biết, nhưng sau khi nàng và Hành Chỉ gặp Thần nữ này trong Nghị sự điện của Ma giới, Thẩm Ly không thể không nói rằng nàng vừa nhìn đã
biết ngay…
“Đây là Bích Thương vương Thẩm Ly.” Ma quân vừa giới thiệu Thẩm Ly xong,
Thẩm Ly còn chưa kịp gật đầu ra hiệu thì Thần nữ đã chậm rãi hành lễ với Hành Chỉ rồi hỏi thẳng: “Không biết tại sao Thần quân lại đồng hành
cùng Bích Thương vương?”
Câu hỏi này đương nhiên Thẩm Ly không ngốc đến mức đi trả lời mà chỉ cùng
nàng ta nhìn sang Hành Chỉ, xem hắn có thể đáp ra ngô ra khoai gì không. Hành Chỉ nhàn nhạt cười cười: “Chẳng qua là cùng về thôi, có gì kỳ quái đâu?”
Sắc mặt Thần nữ nghiêm lại: “Nay Bích Thương vương đã sắp là thê tử của
Vương đệ ta, cùng Thần quân đơn độc đồng hành e là không thỏa.”
Nói đến đây, Hành Chỉ cũng không tránh né nữa mà giải thích: “Lẽ ra sẽ
không xuất hiện cùng Bích Thương vương, trước đó định trước khi về Thiên giới ngao du tứ xứ một phen, nhưng bỗng thấy thành Dương Châu chướng
khí bốn bề, ta hiếu kỳ đến xem thử, lúc này mới phát hiện Bích Thương
vương đang tìm Phất Dung quân trong thành. Chuyện chướng khí quan hệ
trọng đại, bởi vậy bọn ta mới cùng nhau điều tra, chuyện sau đó chắc
Phất Dung quân đã nói hết rồi. Bích Thương vương trúng chướng độc không
tiện về Ma giới, bởi vậy ta cho Phất Dung quân về trước báo tin, còn ta
giúp cô ấy giải trừ độc khí. Vì vậy nên mới chậm trễ thời gian trở về.”
Lời này nửa thật nửa giả mà hắn nói rất tự nhiên, không sợ đương sự vạch trần. Hành Chỉ nhìn Thần nữ cười nhẹ, ánh mắt thâm thúy, “Vậy Thần nữ
có còn cảm thấy chỗ nào không thỏa nữa không?”
U Lan xem xét Thẩm Ly: “Sao Bích Thương vương có thể nói như vậy. Một bàn tay làm sao vỗ kêu…”
“Ta thấy Phất Dung quân tự vả vào mặt mình cũng kêu to lắm đó.” Nàng lại
ngắt lời U Lan, nói xong cũng không nhìn nàng ta mà nói với Mặc Phương
phía sau, “Ngươi đi trước đi, sau này đừng để bị muỗi đốt nữa.”
“Đứng lại!” U Lan bị thái độ của Thẩm Ly châm chích nên hơi nóng giận, “Đây là đạo đãi khách của Ma giới các người sao?”
“Đây chính là đạo đãi khách của Thẩm Ly, người đáng kính thì sẽ kính, người
đáng yêu thì sẽ yêu, còn người đáng hận, đương nhiên là muốn đối xử thế
nào cũng được, mong thần nữ đừng nên hỗn xược quá, tính Thẩm Ly không
tốt lắm đâu.” Nói xong, Thẩm Ly không nhìn nàng ta mà kéo cánh tay Mặc
Phương quay người đi.
“Cô!” U Lan dung mạo ưa nhìn, lại là tôn nữ của Thiên đế, chưa từng bị ai đối xử như vậy, nàng ta giận tái mặt, nhất thời kích động kéo lấy tay áo
Thẩm Ly, “Ai cho cô đi”
Thẩm Ly quay đầu: “Buông ra.”
U Lan nổi giận: “Không buông!”
Thẩm Ly nhíu mắt cười: “Được thôi, vậy thì nắm lấy đi.” Nói xong nàng xoay
tay vặn bàn tay trắng muốt của U Lan về phía sau, lực đạo không mạnh,
không khiến U Lan bị thương nhưng cũng khiến nàng ta đau đến mức kêu oai oái.
“Buông ra! Cô buông ta ra đi!” Lòng Thần nữ vừa uất ức vừa khó chịu vừa phải
nén giận, nghĩ đến lời đồn khắp Thiên giới về Bích Thương vương, nhất
thời sắc mặt tái đi, lòng nghĩ lẽ nào Nữ vương gia thô lỗ của Ma giới
này muốn bẻ tay mình ngay tại đây, nhất thời hoảng sợ khiến nước mắt bắt đầu giọt vắn giọt dài, “Mau buông ta ra! Đau quá!”
Mặc Phương cảm thấy hành động này không ổn nên nhỏ giọng khuyên: “Vương thượng, đừng bẻ gãy…”
Thẩm Ly thấy Thần nữ này khóc lóc như vậy cũng nghĩ có phải mình đã ức hiếp
người ta quá rồi không, vừa định nới tay bỗng bàn tay đau nhói khiến
nàng lập tức buông ra. Trước mắt có gió thoáng qua, U Lan đã được kéo ra ngoài ba bước, Hành Chỉ áo trắng nhìn tay U Lan, mày khẽ nhíu, có hơi
không tán đồng mà nhìn Thẩm Ly, nhưng thấy tay kia của nàng vẫn kéo cổ
tay Mặc Phương, mày hắn càng nhíu chặt: “Sao có thể dùng vũ lực hiếp
người như vậy!”
Thẩm Ly im lặng nhìn U Lan, U Lan dịch ra sau lưng Hành Chỉ, một tay cẩn
thận dè dặt kéo áo Hành Chỉ, mặt như hoa lê ngậm mưa vô cùng đáng
thương.
Anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là tuồng hay, nhưng tại sao bây giờ nàng lại diễn vai ác vậy…