Bổn Vương Ở Đây

Chương 42 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Mặc Phương tiến lên một bước chắn Thẩm Ly lại ôm quyền nói: “Vương thượng

không có ý ức hiếp Thần nữ, mong Thần quân đừng trách.”



Hành Chỉ nhíu mắt, khẽ cao giọng: “Ồ, Mặc Phương tướng quân hiểu rõ tâm ý của Vương gia như vậy thật là hiếm có.”



Nghe giọng hắn không có ý tốt, Mặc Phương cau mày, đang muốn đáp lại thì

nghe Thẩm Ly nói: “Cần gì làm khó Mặc Phương.” Nàng kéo cổ tay Mặc

Phương trừng hắn một cái, bất mãn vì hắn tự ý ra mặt, Mặc Phương khẽ

ngẩn ra, cụp mắt ngoan ngoãn lui về phía sau.



“Thần nữ U Lan buông lời ngông cuồng với Tướng quân Ma giới ta, Thẩm Ly không nhịn được nên ức hiếp cô ta thì đã sao?” Thẩm Ly nhìn Hành Chỉ, “Bộ

dạng lớn tiếng hỏi tội này của Thần quân là muốn giúp cô ta đòi lại

sao?”



Nghe lời này của Thẩm Ly, giọng Hành Chỉ càng khó đoán hơn: “Ồ, Vương gia vì Tướng quân mà tức giận như vậy. Thật đúng là yêu binh như con mà.”



“Cũng không đến mức thương hương tiếc ngọc như Thần quân.” Nàng không nén

được cảm xúc dâng trào trong lòng, giọng trầm đi, âm sắc lạnh lùng, vốn

tưởng Hành Chỉ nghe sẽ giận, không ngờ hắn lại cong khóe môi, không

những sự âm trầm trong mắt tan đi mà còn dậy lên sắc mừng.



Sắc mừng này của Hành Chỉ khiến Thẩm Ly lại nghĩ đến muôn vàn chuyện cũ,

lòng nàng bỗng lại tức giận, cảm thấy thần minh này vốn đang trêu đùa

nàng trong lòng bàn tay, mỗi lần tự mình vạch rõ quan hệ của hai người

xong là lại chạy đến dụ dỗ nàng, hỏa hầu dụ dỗ này lại còn lợi hại một

cách đáng chết, thấy cá sắp cắn câu nhưng lại để cho cá phát hiện ra

người câu đã vứt xuống một lưỡi câu thẳng, nhìn nàng tự mình ngoi cái

miệng đầy máu lên cắn vào! Hành Chỉ thần quân ngài cảm thấy Thẩm Ly này

thấp hèn lắm sao! Cứ phải tự mình cắn chặt lấy lưỡi câu thẳng này sao!



Càng nghĩ càng giận, sắc mặt Thẩm Ly hoàn toàn băng lạnh, “Nếu Thần quân

muốn đòi nợ giúp cô ta thì tự đi mà tìm Ma quân lý luận, nếu có xử phạt

thì Thẩm Ly xin chịu, không phiền ngài nổi giận. Cáo từ.” Nói xong,

không chờ Hành Chỉ đáp đã kéo Mặc Phương đi thẳng.



U Lan cảm thấy uất ức, nhìn bóng Thẩm Ly có chút không cam lòng, ngước

đầu lên nhìn Hành Chỉ, thấy ánh mắt hắn cũng hướng về Thẩm Ly phía xa

xa, U Lan nói: “Người của Ma giới này thật không biết lễ nghĩa, Bích

Thương vương dám đối đãi với người của Thiên giới như vậy, vốn chẳng có

lòng thần phục. Ngày sau ắt thành đại họa.”



Hành Chỉ quay đầu nhìn U Lan bật cười: “Chẳng phải sao, lần sau nếu Thần nữ

còn trêu chọc cô ấy như vậy nữa, cẩn thận cô ấy bóp cổ cô thì chết đó.”

Giọng nói ôn hòa của hắn toát ra hàn ý, “Đầu lìa khỏi cổ cũng không

chừng.”



U Lan bỗng thấy lạnh cổ, yếu đuối nhìn Hành Chỉ: “Lúc đó… Thần quân có đòi lại công đạo cho U Lan không?”



Hành Chỉ bật cười, nụ cười khiến lòng U Lan ấm áp, nhưng lại nghe hắn nói:

“Không đâu, Ma quân sủng ái Bích Thương vương như vậy, nhất định sẽ bao

che, Thiên giới cũng không dấy động can qua vì Thần nữ mà sẽ lấy hòa

bình hai giới làm trọng, nếu có lúc đó thì Thần nữ cứ yên nghỉ đi. Hành

Chỉ sẽ mang đồ đến phúng điếu cô.”


đầu đi, không cho hắn nảy sinh bất kỳ ý nghĩ gì. Nhưng hôm nay không

biết tại sao, nàng mấp máy môi nhưng vẫn không thể nào cứng rắn ra lệnh

cho hắn được, có lẽ do rượu quá say lòng, có lẽ do gió quá mát, hay có

lẽ do hôm nay… trong lòng có tâm sự.



“Tại sao?” Thẩm Ly quay đầu đưa một tay lên, nhìn cánh tay mình nói: “Bàn

tay này nhuốm đầy máu tanh, chỉ biết múa thương chứ chưa từng nắm lấy

kim thêu, chủ nhân của đôi tay thế này rốt cuộc có gì đáng để ngươi đối

xử như vậy?”



Nghe Thẩm Ly hỏi vậy Mặc Phương lại có vài phần kinh ngạc, đối với hắn thì

câu này dường như đang hỏi là Thẩm Ly rốt cuộc có chỗ nào không đáng để

hắn đối xử như vậy, Mặc Phương im lặng hồi lâu rồi nhìn Thẩm Ly nói:

“Vương thượng khác với nữ nhân bình thường, nhưng cũng có chỗ tương tự,

trong mắt Mặc Phương, Hồng anh thương trong tay cô chính là kim của cô,

thêu nên một dải giang sơn cẩm tú trong vạn dặm cương thổ của Ma giới.”



Thẩm Ly ngẩn ra, sửng sốt nhìn Mặc Phương rồi che mặt bật cười, nửa như than thở nửa như cảm khái: “Hay cho Mặc Phương, bình thường chẳng phải ngươi ăn nói vụng về lắm sao, thì ra là thâm tàng bất lộ!”



“Mặc Phương không hề nói sai, cũng không phải hoa ngôn xảo ngữ mà cảm thấy

Vương thượng đích thực đã làm như vậy, cũng đáng được Mặc Phương dốc

lòng đối đãi.”



Thẩm Ly che mặt im lặng hồi lâu: “Nhưng mà… vẫn không được.” Nàng buông tay quay đầu nhìn Mặc Phương, “Vẫn không được.”



Mặc Phương biết nàng nói điều gì không được, hắn cụp mi che hết ánh sáng

trong mắt: “Mặc Phương biết, thân phận đã vậy, Mặc Phương cũng không dám vọng tưởng điều gì, chỉ muốn để Vương thượng biết được tâm ý này thôi.”



Không liên quan đến thân phận. Thẩm Ly không nói ra, không liên quan đến thân phận, chỉ là nàng vẫn chưa buông bỏ được…



“Hay cho Bích Thương vương Thẩm Ly! Cô đào tường khoét vách* nhà ta như vậy

sao!” Hai người đang im lặng bỗng nghe bên dưới có tiếng mắng, Thẩm Ly

xoay người ngồi dậy, nhìn thấy Phất Dung quân ăn mặc lòe loẹt khoa

trương đang đứng dưới, hắn tức giận chỉ vào Thẩm Ly mắng: “Thật là quá

đáng lắm rồi!”



*Đào tường khoét vách: đâm sau lưng



Thẩm Ly nhíu mày, sắc mặt Mặc Phương trầm đi nhưng không phát tác mà nhẫn

nhịn nói với Thẩm Ly: “Hay là Vương thượng vào nhà tạm lánh đi.”



Thẩm Ly cười lạnh: “Lánh gì mà lánh! Lời ta giáo huấn hôm nay ngươi quên rồi sao? Mai mốt ta nhất định dùng quân pháp phạt ngươi!” Nàng lắc người

rơi xuống trước mặt Phất Dung quân, “Xem ra trí nhớ ngài kém thật nhỉ.”

Nàng vung quyền định đánh người. Phất Dung quân vội ôm đầu la lớn: “Thần quân ngài xem đi! Cô ta đối với ta như vậy đó! Bảo ta làm sao cưới cô

ta chứ!”



Lời vừa dứt, cánh tay Thẩm Ly khựng lại, nàng quay đầu, không biết Hành Chỉ đã đến đây từ lúc nào, hắn đứng dựa vào bức tường dưới hiên, vừa rồi

nàng và Mặc Phương trò chuyện trên nóc nhà hắn đã đứng đây nghe sao?

Thật là… một kẻ tiểu nhân!



Hành Chỉ nhìn ra được sắc lạnh trong mắt Thẩm Ly, nụ cười trên môi không

giảm, chỉ là màu sắc trong mắt cũng băng lạnh như Thẩm Ly.