Bổn Vương Ở Đây
Chương 43 :
Ngày đăng: 15:37 19/04/20
“Người của Thiên giới đều có bệnh thích nghe trộm sao?” Thẩm Ly cười lạnh,
“Nửa đêm canh ba không mời mà tới, đây là lễ nghĩa của Thiên giới các
người à?”
Ánh mắt Hành Chỉ trầm đi nhưng vẫn im lặng, còn Phất Dung quân lại phẫn nộ: “Các… các người nửa đêm canh ba cô nam quả nữ cùng nằm trên nóc nhà
ngắm sao, đây là lễ nghĩa của Ma giới các người sao! Ngắm sao gì chứ!
Làm gì có sao mà ngắm! Mù mắt rồi! Thật là khiến người ta mù mắt mà!”
Thẩm Ly không nói một lời, hóa chỉ thành trảo chọc thẳng vào mắt Phất
Dung quân. Phất Dung quân đưa tay đỡ rồi trốn đi: “Sao! Muốn giết người
diệt khẩu à?”
“Nếu hai mắt ngài đã mù, vậy ta móc thứ vô dụng đó ra chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Phất Dung quân lắc người trốn sau lưng Hành Chỉ: “Thần quân ngài xem đi, còn có thiên lý nữa không!”
Hành Chỉ nghiêng người né đi, không để Phất Dung quân trốn sau lưng mình,
hắn nhìn thẳng vào Thẩm Ly cười nói: “Vương gia hà tất cự tuyệt tâm ý
của Mặc Phương tướng quân chứ, hôm nay nếu hai người tình chàng ý thiếp, Hành Chỉ thành toàn cho hai người là được rồi.”
Lời này nói ra cả ba người đều cả kinh, hai nam nhân kinh hỉ nhìn Hành Chỉ, còn Thẩm Ly lại trầm sắc mặt, với sự hiểu biết của nàng về Hành Chỉ,
trước đó nàng đã từng nói với hắn nhưng hắn vẫn không chịu bỏ hôn sự
này, bên trong nhất định có nguyên do không thể giải thích gì đó, lúc
này chẳng qua là nói lời hờn dỗi mà thôi.
Thẩm Ly thầm cảm thấy nực cười, hắn còn có tư cách gì để ghen tuông tức giận nữa chứ, hôn sự là do hắn định, người đẩy nàng ra cũng là hắn, rồi bây
giờ hắn lại giận nàng? Dựa vào cái gì chứ? Chỉ vì hắn phát hiện đồ chơi
của mình được người khác nhớ nhung, phát hiện sự tình không diễn ra theo hướng hắn đã định, bởi vậy mới tức giận nổi nóng sao?
Thật giống như một đứa trẻ ấu trĩ.
Thẩm Ly bật cười: “Thẩm Ly không dám đồng ý chẳng phải vì tờ hôn ước của
Thần quân đó sao, nếu Thần quân chịu rút lại hôn ước này, hôm nay Thẩm
Ly nhất định gật đầu đồng ý.” Nàng đưa tay bái, “Vẫn mong Thần quân y
lời mà thành toàn cho bọn ta.”
Độ cong trên khóe môi Hành Chỉ khẽ thu lại, gương mặt hoàn toàn băng lạnh, ánh mắt im lặng đối diện với Thẩm Ly, một lúc sau hắn cúi đầu che miệng bật cười: “Vương gia sao dễ dàng nghiêm túc vậy. Hôn ước của cô và Phất Dung quân là do Thiên đế và chúng thần thương nghị định ra, đâu thể do
một mình Hành Chỉ quyết định. Chỉ là nếu cô thích Mặc Phương tướng quân
quá, với bản tính của Phất Dung quân… Thiên giới cũng không phải là nơi
không thấu tình đạt lý đâu.”
“Gần đây Bắc Hải Thủy Ma tộc có chút động tĩnh, vừa rồi chúng tướng mỗi
người đề cử một người đi Bắc Hải thăm dò, con chọn một Chủ soái đi, lần
này không chiến mà chỉ luyện binh, chọn người mới có năng lực đi rèn dũa một phen.”
Chuyện như vậy Thẩm Ly cũng từng làm mấy lần, mang tân binh ra chiến trường,
rèn luyện kĩ năng và gan dạ của họ, Thẩm Ly khẽ trầm ngâm: “Nếu là nhiệm vụ thăm dò thì nên phái một tướng lĩnh tỉ mỉ một chút.” Nàng rảo một
vòng quanh chúng nhân trước mặt, cuối cùng dừng lại trên mặt Mặc Phương.
Sau chuyện hôm đó lòng Thẩm Ly cảm thấy có lỗi với Mặc Phương, muốn xin lỗi hắn nhưng lại cảm thấy nói nhiều sẽ sai nhiều, nàng không quyết định
được, không biết nên dối diện với Mặc Phương thế nào, bởi vậy chỉ đành
cố ý vô tình trốn tránh hắn, lúc này gặp mặt, Thẩm Ly đảo mắt: “Mặc
Phương tướng quân tỉ mỉ lại giỏi mưu lược, chi bằng để hắn dẫn binh đi.” Tách Mặc Phương đi nàng cũng có chút tư tâm, nhưng Mặc Phương đích thực là nhân tuyển tốt nhất.
Ma quân gật đầu: “Chúng tướng lĩnh có dị nghị gì không? Nếu không thì
chuyện hôm nay bàn đến đây thôi.” Ma quân quay đầu, “Thẩm Ly ở lại.”
Thẩm Ly giật mình, nghĩ chắc hôm nay lại bị mắng rồi.
Theo Ma quân đi dạo một vòng trên con đường đá rồi ngồi lại trong đình bên
hồ, Ma quân tiện tay đặt một quân xuống bàn cờ đá: “Chơi với ta mấy ván
đi.”
Thẩm Ly y lời lấy cờ đặt xuống, nhưng chỉ nửa canh giờ sau thắng bại đã rõ,
Thẩm Ly thua. Ma quân đặt quân cờ trong tay xuống nói: “Ván này con vừa
hoảng vừa loạn, tấn công không được mà còn loạn trận địa của mình, không phải là tác phong của Thẩm Ly.” Thẩm Ly cúi đầu không nói, ngón tay Ma
quân gõ lên bàn đá, “Từ sau khi Phất Dung quân đi hình như con thường
tâm thần bất định.”
Thẩm Ly kinh hãi, nghĩ đến đức hạnh của Phất Dung quân kia, nhất thời khóe miệng giật giật: “Ma quân hiểu lầm rồi.”
Ma quân im lặng thu lại cờ, bỗng mỉm cười nói: “Vậy cũng tốt, gần đây ta
hơi mệt mỏi không muốn đi lại, thiếp mời Bách hoa yến của Thiên giới kia con đi thay ta vậy. Tốt xấu gì sau này con cũng gả lên đó, sớm làm quen với hoàn cảnh Thiên giới cũng tốt.”
Thẩm Ly ngẩn ra: “Ma quân.”
Ma quân đứng dậy vỗ đầu Thẩm Ly: “Đây là mệnh lệnh, không thể từ chối.”