Bổn Vương Ở Đây
Chương 44 :
Ngày đăng: 15:37 19/04/20
Cửu trùng thiên, mây khói đầy màu sắc, Thiên quân đang lắc đầu thở dài
trong Thiên quân điện, cửa bị gõ nhẹ, thị vệ bên ngoài nói: “Đế quân,
Hành Chỉ thần quân đến.”
“Mau mời mau mời.” Thiên đế đứng dậy nghênh đón, chờ Hành Chỉ bước vào rồi,
Thiên đến ôm quyền bái, “Thần quân rời đi cũng một thời gian rồi đó.”
Hành Chỉ cười nhạt hồi lễ: “Ở ngoài đã nghe Đế quân than ngắn thở dài rồi, Đế quân có việc gì phiền lòng sao?”
Thiên đế cười: “Thiên giới yên ổn thoải mái, chỉ có động tĩnh của Hạ giới
ngài báo về mới khiến người ta cảnh giác hơn đôi chút, ngoài ra thì còn
có chuyện gì nữa đâu.” Thiên đế đưa Hành Chỉ vào trong, chỉ đồ ngọc đầy
bàn nói: “Hôm nay ta thở dài như vậy chẳng qua là mấy hôm trước nhìn
thấy một chiếc ly ngọc ở chỗ Thiên Nguyên tiên quân, vô cùng thích thú,
muốn tìm một chiếc ly để đổi với Thiên Nguyên quân, nhưng Thiên Nguyên
quân cũng rất thích chiếc ly đó nên không chịu nhường cho ta.” Thiên đế
lại thở dài, dường như vô cùng sầu não.
Hành Chỉ nghe vậy mỉm cười nhưng không nói gì, so với Ma giới, ngày tháng ở Thiên giới đích thực thoải mái hơn nhiều.
“Trẫm không có sở thích gì, chỉ yêu mỗi ngọc, bây giờ cầu mà không được, thật khiến người ta tiếc nuối. Nếu cưỡng ép lệnh cho Thiên Nguyên quân đưa
cho ta thì quá mất phong phạm Quân vương, thật khiến người ta khổ não.”
“Thứ không nên có đương nhiên phải buông bỏ, Đế quân, đừng nên quá cố chấp
với một vật mới là tốt.” Đây vốn là lời an ủi Thiên đế, nhưng lời vừa
dứt cũng khiến Hành Chỉ cụp mắt, khóe môi lại cong lên một cách kỳ lạ,
ba phần mủi lòng, bảy phần mỉa mai, “Đừng để không khống chế được mình.
Thiên đế cũng lắc đầu cười nói: “Sống lâu như vậy rồi, lúc nào cũng cảnh cáo
mình phải thanh tâm quả dục, nhưng không gặp được thứ yêu thích thì
thôi, chứ gặp được rồi thì không thể nào kìm lòng được mà cứ nhào đến.
Không thể khống chế chừng mực, tiến thoái lưỡng nan.”
“Phải.” Hành Chỉ khẽ thất thần đáp, “Biết rõ không nên cầm lên nhưng lại không
buông xuống được, cuối cùng vẫn dằn lòng vứt bỏ nhưng lại không cam. Ha… Càng thanh tâm lại càng dễ cố chấp…” Hắn lắc đầu bật cười, “Tâm trạng
của Đế quân hình như Hành Chỉ cũng hiểu.”
Thiên đế nhìn Hành Chỉ: “Lần này… lần này Thần quân xuống Hạ giới đã gặp vật
gì cầu mà không được sao?” Hành Chỉ chỉ im lặng cười, Thiên đế vội đáp,
“Không được đâu Thần quân, nếu Thần quân có ý niệm này thật là tai họa
của Tam giới!”
Hành Chỉ cụp mắt: “Đế quân cả nghĩ rồi.”
Lúc này Thiên đế mới yên tâm: “Đương nhiên là ta cả nghĩ, Thần quân thanh
đó làm gì! Đi cứu người cho bổn quân!”
“Ai dám đến cứu.” Ánh mắt Thẩm Ly trầm xuống, Hồng anh thương cắm xuống
gạch đá, trường thương lóe lên ánh bạc khiến giọng nói khẽ trầm của Thẩm Ly chấn động tâm thần chúng nhân, “Thì hãy chiến với bổn vương trước.”
Nàng nhàn nhạt quét mắt nhìn chúng nhân trong sân, ánh mắt âm trầm khiến chúng nhân kinh hãi run người nhìn nhau, nhưng không một ai dám tiến
lên.
Có lẽ ba tiên tử khóc quá thê thảm, bên ngoài phủ Phất Dung quân đã có
không ít đồng tử của các tiên nhân đến xem nguyên do, cuối cùng ầm ĩ đến mức Thiên đế đích thân giá lâm, Thiên đế vào phủ Phất Dung quân nhìn
thấy màn này, lên tiếng quát mắng, lúc này Thẩm Ly mới tắt lửa cắt dây
thả ba người kia xuống.
Thẩm Ly nói với Thiên đế nửa đêm giá lâm: “Thẩm Ly còn nhớ lúc Phất Dung
quân và Hành Chỉ thần quân ở Ma giới ta, trên dưới Ma giới tuy không dốc hết quốc lực đối đãi nhưng cũng lễ nghĩa chu toàn, nay Thẩm Ly mới đến
đêm đầu tiên thôi, thức ăn có độc vẫn còn trên bàn, trong không khí vẫn
còn dị hương, ngân châm Thẩm Ly cũng giữ lại đây, một đêm đã có ba phần
trọng lễ, dám hỏi Thiên đế Thiên giới đãi khách thế này đây sao?”
Thiên đế nghe vậy cả kinh, lập tức sai người tra xét, sau khi nghe chân tướng quả thực là vậy, Thiên đế tức giận tím mặt, chỉ vào Phất Dung quân một
hồi cũng không nói được lời nào, cuối cùng thở dài nói với Thẩm Ly: “Là
Trẫm suy nghĩ không chu toàn khiến Bích Thương vương gặp phải chuyện
không vui. Kể từ hôm nay ba tiên tử kia cấm túc một trăm năm.”
Thẩm Ly nói: “Đa tạ Thiên đế chủ trì công đạo cho Thẩm Ly, chỉ là Thẩm Ly
vẫn còn ở Thiên giới một thời gian, chỗ Phất Dung quân… Thẩm Ly e là sẽ
lại sinh chuyện nữa.” Chiêu số của mấy cô nương này không tổn hại được
Thẩm Ly, nhưng ai biết Phất Dung quân từng dây vào bao nhiêu nữ nhân nam nhân, cứ một đêm ba lần thế này nàng không chết cũng gục, những điều
này Thẩm Ly không nói nhưng Thiên đế chắc cũng nghĩ được, nàng cúi người bái, “Mong Thiên đế tìm cho Thẩm Ly một chỗ yên tĩnh khác.”
Thiên đế thoáng trầm ngâm, lúc này thị quan bên cạnh Thiên đế rỉ tai vài câu, Thiên đế gật gật đầu: “Ở phía Tây của Thiên giới có một tiểu viện yên
tĩnh, chỉ là hơi hẻo lánh một chút, bài trí bên trong cũng hơi đơn giản, không biết Bích Thương vương có chê không?”
Người cả ngày cưỡi mây đạp gió thì ngại gì đường xa, hơn nữa “đơn giản” của
Thiên giới đối với Thẩm Ly chắc cũng không khác gì mấy, nàng lập tức
nhận lời: “Chỉ cần yên tĩnh là được, ngày mai Thẩm Ly sẽ dọn tới đó.”
Thiên đế gật đầu: “Ừ, cũng được, trước đó ở Ma giới cô cũng từng quen biết Thần quân rồi, hai người ở chung cũng không ngại.”
Ở Thiên giới này… người được xưng là Thần quân chắc chỉ có một thôi nhỉ.
Hắn ở đó sao lão già ông không nói sớm hả! Thẩm Ly mấp máy môi, muốn cự
tuyệt thì đã muộn rồi.
Bọn họ ở chung sẽ ngại đó… ngại lắm đó có được không hả!