Bổn Vương Ở Đây

Chương 45 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Hôm sau, Thẩm Ly không vội dọn đến chỗ gọi là Tây uyển mà Thiên đế sắp xếp, thậm chí nàng hơi kháng cự việc dọn đến chỗ đó, khổ nỗi là dạo quanh

Thiên giới một vòng, những ánh mắt nàng tiếp xúc ngoài đề phòng thì cũng chỉ có cẩn thận xem xét, một hai người thì thôi đi, ai ai cũng nhìn

nàng như vậy thật khiến Thẩm Ly không chịu nổi. Nàng không tức giận cũng không uất ức, chỉ cảm thấy bức bối giùm cho đám người ở Thiên giới này, nếu thật sự nhìn nàng không quen mắt như vậy thì cứ rút đao chém tới là được rồi.



Cuối cùng Thẩm Ly cũng không chịu nổi nữa, so với bị chú ý như vậy chi bằng

nàng đến Tây uyển cùng ngượng ngùng với Hành Chỉ còn hơn.



Nhưng Thẩm Ly không ngờ là lúc nàng đến tiểu viện trong truyền thuyết kia,

bên trong chẳng có một bóng người, yên tĩnh đến mức giống như quanh năm

suốt tháng không ai ở. Nhưng càng khiến Thẩm Ly bất ngờ hơn là bố cục

của tiểu viện này giống hệt tiểu viện của phàm nhân Hành Vân lúc ở Nhân

gian, từng cành cây ngọn cỏ, bàn đá ghế đá ở sân trước, cái hồ nhỏ dưới

giàn nho ở sân sau, vị trí không hề khác biệt, chỉ là phòng ốc lớn hơn

nhiều, hai bên phân ra rất nhiều phòng, phòng bằng gỗ không nhìn ra được đã xây bao nhiêu năm, tất cả đồ đạc tuy không như mới nhưng cũng không

cũ kĩ lắm.



So với nhà của Hành Vân, ở đây coi như là một phiên bản hào hoa hơn, nhưng đối với những căn nhà hở một chút là dùng lưu ly dạ quang làm ngói, bảo thạch gỗ quý làm phòng của Thiên giới thì ở đây đúng là vô cùng đơn

giản.



Hoàn cảnh này cũng khiến Thẩm Ly vô thức buông lỏng đề phòng, Thẩm Ly nghĩ,

lúc Hành Chỉ xuống Hạ giới không bị xóa đi ký ức, bởi vậy tiểu viện kia

của hắn nhất định bài trí theo bố cục này, nàng vẫn còn nhớ ở đây sắp

xếp theo quy luật trận pháp gì đó, có thể tụ linh khí của trời đất, ở

đây cũng có thể giúp nàng trừ đi chất độc trong người.



Độc này không phải của ba tiên tử kia mà là độc của Phù Sinh để lại, không

biết độc này hắn luyện kiểu gì mà lại cắm rễ sâu đến vậy, với tốc độ hồi phục của Thẩm Ly mà lâu như vậy vẫn còn, thật sự không dễ dàng.



Thẩm Ly dạo một vòng quanh nhà, bất giác nghĩ đến nam nhân áo xanh quần

trắng phơi nắng nghỉ ngơi dưới giàn nho, thật là nhàn nhã tự tại, có lẽ

chỉ khi ở Nhân giới, khoác lên mình một thân thể phàm nhân hắn mới có

thể tùy tiện như vậy, Hành Chỉ trở về thần vị có quá nhiều cảm xúc và

kiêng dè mà Thẩm Ly không nhìn thấu. Thân phận khác nhau thật sự có thể

thay đổi rất nhiều thứ của một người…



Thẩm Ly đang nghĩ bỗng nghe trong nước vang lên một tiếng động giòn giã vui

tai. Thẩm Ly nhìn về cái hồ ở sân sau, nàng bước đến, thấy trong hồ có

một bầy cá chép mập mạp đang bơi lội tung tăng, nàng khẽ nhíu mày: “Cá

không ai cho ăn mà cũng mập như vậy, nước của Thiên giới tốt thật.” Nàng ngồi xuống bên hồ tiện tay khỏa một vốc nước trong hồ, bỗng một bàn tay trắng nõn giữ lấy cổ tay Thẩm Ly.



Thẩm Ly ngẩn ra, ánh mắt đối diện với một đôi mắt to ươn ướt, tiếp đó ngân

quang lóe lên, mấy đôi mắt trong suốt linh động nhìn chằm chằm vào mặt

nàng.


Thẩm Ly bóp trán buột miệng: “Vậy mà là hầu hạ sao! Nếu thật sự muốn hầu hạ

ta thì Thần quân ngài làm đi.” Đây vốn chỉ là lời trong lúc tức giận của Thẩm Ly, nhưng nào ngờ vừa dứt lời, bên kia đã đáp lại hai chữ nhẹ

nhàng “Được thôi”.



Không khí dường như tĩnh lặng trong một khắc, không chỉ Thẩm Ly khẽ ngẩn ra

mà ngay cả đám cá chép tinh trong hồ cũng ngây người.



“Bang” một tiếng nhẹ vang lên phá vỡ sự yên lặng, Thẩm Ly quay đầu nhìn, Lạc

Thiên thần nữ ngây ngốc đứng ở cửa sân sau, hoa quả vốn được nàng ta ôm

lăn tròn dưới đất.



Hành Chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn nàng ta: “Sao U Lan lại đến đây?”



Lúc này U Lan như hồi thần mà khom người nhặt hoa quả lên giải thích:

“Thiên đế sai ta đến thông báo cho Bích Thương vương, hôm nay là ngày

vào Tẩy tủy trì. Ta nghĩ Vương gia đang ở chung với Thần quân nên luôn

tiện đem ít tiên quả đến cho Thần quân. Ngoài cửa không khóa nên ta trực tiếp đi vào…”



Nàng ta không nói tiếp nhưng ai cũng biết nàng ta đã nghe thấy điều gì. Hành Chỉ gật đầu, biểu hiện vô cùng trấn định. Thẩm Ly ho một tiếng rồi quay người đi: “Nếu đã là lệnh của Thiên quân thì không thể chậm trễ, đi mau đi.” Ma giới chướng khí nặng nề, Thẩm Ly quanh năm ở Ma giới nên trên

người khó tránh nhiễm chướng khí, trước khi tham gia Bách hoa yến phải

vào Tẩy tủy trì tắm rửa, trước khi đến đây Thẩm Ly đã biết quy trình

này.



U Lan nhìn bóng Thẩm Ly bước đi rồi quay đầu nhìn Hành Chỉ, cuối cùng

hành lễ, để hoa quả trong phòng rồi cũng theo Thẩm Ly rời đi.



“Vương gia.” Rời khỏi Tây uyển một đoạn xa, U Lan bỗng gọi Thẩm Ly, giống như

đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng, “Lúc trước U Lan từng đến Ma giới, tuy không tra xét kĩ nhưng coi như cũng thấy được hoàn cảnh của Ma giới, ta biết người của Ma tộc nhất định bất mãn với

Thiên giới.”



Thẩm Ly dừng bước quay đầu nhìn nàng ta: “Thần nữ có gì cứ nói thẳng.”



U Lan nghiêm mặt: “Nhưng bất mãn cũng được, oán hận cũng đành, mong Vương gia và người Ma giới biết chừng mực.” Ánh mắt nàng ta trấn định nhìn

Thẩm Ly, “Tam giới chỉ còn một vị thần này thôi, không ai có thể gánh

nổi cái giá nếu mất đi ngài ấy.”



Thẩm Ly bỗng nhớ đến lời Hành Chỉ nói trước đó, nguyên nhân Thanh Dạ bị tước thần cách, vì tư tình mà nghịch hành Thiên đạo… Bởi vậy ý của U Lan là

Ma giới có lòng phản nghịch Thiên giới, lợi dụng nàng để dụ dỗ Hành Chỉ, ý đồ muốn tước thần cách của Hành Chỉ?



Thẩm Ly bật cười, cảm thấy vô cùng hoang đường: “Thần nữ, khoan nói đến việc Thẩm Ly có bản lĩnh dự mưu được chuyện này hay không, cứ nói chuyện mất đi thần minh đi, nếu Hành Chỉ không có bản lĩnh giữ thần cách của mình

thì đó cũng là chuyện của ngài ấy, cô cho ta biết có ích gì?” Nói xong,

Thẩm Ly quay đầu rời đi, để lại U Lan đứng đó ánh mắt lạnh lùng.