Bổn Vương Ở Đây

Chương 46 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Trong Tẩy tủy trì tiên khí dày đặc, nhưng đối với Thẩm Ly thì đây không phải

là chỗ tốt, lúc tiên khí nồng đậm rửa sạch chướng khí khắp người nàng

cũng sẽ rút đi của nàng không ít ma khí. Tắm rửa một canh giờ thôi đã

khiến Thẩm Ly mệt mỏi như vừa đánh xong một trận lớn. Muốn khôi phục ma

lực e là phải chờ đến sau Bách hoa yến rồi. Thẩm Ly cười lạnh, nàng

hiểu, đây là hiệu quả mà đám tiên nhân của Thiên giới muốn, rút đi ma

khí của nàng, giảm thiểu uy lực của nàng, đám tiên nhân đạo mạo này lúc

nào cũng đề phòng cảnh giác với Ma giới… Cho dù Ma giới đã thần phục như vậy rồi…



Một tiếng “bang” cực lớn truyền từ ngoài Tẩy tủy điện vào, tiếp đó là tiếng dã thú gầm gừ như muốn chấn nát xà nhà.



Thẩm Ly ngạc nhiên nhíu mày, Thiên giới cũng có yêu thú sao? Nàng khoác y

phục cột tóc lại, mang tâm trạng xem tuồng đẩy cửa Tẩy tủy điện bước ra.



Trên đám tường vân trước cửa điện, một con sư tử trắng cực lớn như điên

cuồng mà bổ nhào về phía U Lan, tùy tùng trong Tẩy tủy điện tái mặt chắn phía trước U Lan, bảo vệ nàng ta chạy trốn tứ phía. Nhưng lúc này sư tử trắng đã dồn U Lan đến góc tường, không còn chỗ trốn, tùy tùng kia bỗng lăn tròn dưới đất lăn vòng qua chân con sư tử trốn thoát, chỉ để lại

một mình U Lan đứng ở góc tường, run run đôi môi tái nhợt nhìn con sư

tử.



Sư tử trắng gầm lên, giương móng vỗ xuống U Lan, Thẩm Ly nhíu mày lắc

người, hạ xuống trước mặt U Lan đưa tay lên đỡ, cánh tay nhỏ hơn con sư

tử nhiều nhưng lại chặn được móng vuốt của nó, chiêu này tuy đỡ được

nhưng Thẩm Ly lại cau mày, chỉ thấy khí tức trong người bất ổn, lực đạo

không đủ, không thể nào đánh bật con sư tử ra, nàng biết nhất định là

công hiệu của Tẩy tủy trì, đang lúc giằng co với con sư tử bỗng U Lan

sau lưng nói: “Không cần người của Ma tộc cứu.”



“Được.” Thẩm Ly nghe vậy lập tức buông tay, móng vuốt sắc nhọn của sư tử trắng

mang theo sát khí đâm thẳng xuống mặt U Lan, U Lan không ngờ Thẩm Ly nói buông tay là buông thật, lập tức kinh hãi hít một hơi lạnh, mặt không

còn chút nhân khí, nhưng trong lúc vuốt sắc sắp cào xuống má nàng ta

bỗng dừng lại, chỉ nghe Thẩm Ly nói: “Muốn giữ được mặt thì xin ta đi.”



Dễ dàng cho thì không lấy, vậy phải đổi bằng giá khác thôi. Thẩm Ly nghĩ vậy.



U Lan gần như không dám quay đầu, hơi thở cuồng bạo của dã thú trên móng

vuốt sắc nhọn kia khiến nàng ta sắp phát khóc, một bàn tay mảnh mai khẽ

chộp lấy vạt áo Thẩm Ly, giọng U Lan mang vài phần hoảng sợ, vài phần

không cam, nhưng càng nhiều hơn là sự yếu đuối của nữ nhân: “Xin… xin cô đó.”



Thẩm Ly bỗng như thỏa mãn được một cảm giác gì đó. Nàng tự đắc bật cười hét

lên một tiếng, đẩy móng con sư tử ra, một tay ôm lấy eo U Lan nhún mình

nhảy qua đầu con sư tử rơi xuống sau lưng nó, Thẩm Ly buông U Lan ra,
Một câu “Cơm có hợp khẩu vị không?” nghẹn lại trong cổ, Hành Chỉ nhìn cửa

phòng đóng chặt bật cười, vẻ mặt khổ não. “Cơm có hợp khẩu vị không?”,

“Vết thương không sao chứ?” “Nếu chán thì có thể chơi với Họa Đẩu. Nó

không làm cô bị thương nữa đâu…”



Có nhiều lời như vậy, nhưng hắn không nên nói, đối phương cũng không cho hắn cơ hội nói.



Tiến thoái lưỡng nan…



Thì ra là cảm giác như vậy đó sao.



Đêm, Thẩm Ly lăn lộn không ngủ được bèn ra ngoài đi dạo trong sân. Trăng ở

Thiên giới rất tròn rất sáng, chiếu rọi xuống căn phòng một thứ ánh sáng chỉ thuộc về đêm đen. Thẩm Ly đưa mắt nhìn vào căn phòng đối diện, hình như có ánh sao lấp lánh phát ra từ bên trong. Nàng biết đó là căn phòng Hành Chỉ thường đến, lòng bỗng nảy sinh hiếu kỳ, lẽ nào ở đây có kỳ

trân dị bảo gì đó? Thẩm Ly liếc cửa phòng đóng chặt của Hành Chỉ, rón

rén đi về phía căn phòng đối diện.



Đẩy cửa, bước vào, cẩn thận khép cửa lại, Thẩm Ly quay đầu nhìn thấy một

bức bình phong cực lớn, bên trên không có phong cảnh núi non hoa lá cỏ

cây như bình thường, mà là một bầu trời đêm thăm thẳm, bên trên ánh sao

lấp lánh giống như một màn trời, tinh hà lưu chuyển như một bức tranh

động.



Thẩm Ly nhìn mà tặc lưỡi tán dương, cảm thấy chỗ này quả nhiên là giấu kỳ trân dị bảo.



Nhưng khi nàng vòng qua bình phòng lại kinh ngạc ngẩn người. Ở đây không phải là một căn phòng bình thường mà giống như một không gian khác được khai phá ra, dưới chân không có đáy, trên đầu không có đỉnh, Thẩm Ly dường

như đã bước vào trong bình phong ban nãy, tinh hà vân hải giống như

không phải ở trên thế gian này.



Nhưng điều khiến Thẩm Ly kinh ngạc hơn là trên những ngôi sao lấp lánh kia

dường như có khắc chữ gì nho nhỏ, nàng nhíu mắt nhìn kỹ, lòng càng ngạc

nhiên hơn.



Thần Quán Nguyệt, thần Lạc Tinh, thần Thanh Dạ…



Ở đây… là nơi thờ phụng linh vị của thần Thượng cổ!



“Tốt nhất là đừng vào chỗ này.” Giọng Hành Chỉ nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến

Thẩm Ly giật mình, nàng trợn tròn mắt quay đầu nhìn hắn, Hành Chỉ thấy

biểu hiện Thẩm Ly sinh động như vậy cũng bật cười, “Trước đó ta chưa

từng nói với cô sao?”