Bổn Vương Ở Đây
Chương 47 :
Ngày đăng: 15:37 19/04/20
Thẩm Ly ngẩn ra nhìn Hành Chỉ, lòng nghĩ nơi thờ phụng linh vị thần Thượng
cổ này chắc là cực kỳ thanh tịnh, không dễ gì để ai vào. Chỉ là… nơi
quan trọng như vậy mà tùy tiện đặt trong một căn phòng thế này có thật
là không sao không? Người của Thiên giới sống quá thoải mái rồi nên
không biết đề phòng nữa sao? Ngoài cửa cũng không biết bày một kết giới
che lại nữa…
“Bây giờ ta đi ra còn kịp không?”
Thẩm Ly tuy là người Ma tộc, xưa nay cũng không thích tác phong của đám tiên nhân ở Thiên giới hiện giờ, nhưng đối với thần Thượng cổ nàng vẫn có
vài phần tôn kính.
Hành Chỉ cúi đầu bật cười: “Không kịp nữa rồi.” Hắn ngẩng đầu nhìn những
linh vị lấp lánh trong không trung, “Cũng không phải chuyện gì to tát,
nếu đã đến rồi thì hãy bái tế đi, đã lâu lắm rồi không có ai đến thăm
họ.”
Hành Chỉ nói vậy nên Thẩm Ly cũng không vội ra ngoài, ngẩng đầu nhìn tinh tú đầy trời, những linh vị đó giống như có linh tính, dần dần tụ lại thành một vòng quanh Thẩm Ly và Hành Chỉ, giống như một đám người đang vây
lấy họ để thăm dò, khóe môi Hành Chỉ cong lên ý cười nhàn nhạt: “Cảnh
sắc chỗ này cũng giống Thiên ngoại thiên, ngày thường họ cũng xếp thành
tinh tú, không di chuyển lung tung, hôm nay thấy cô đến nên ra xem náo
nhiệt, bọn họ vui lắm đó.”
Thẩm Ly nhìn hắn, thấy ý cười trên môi hắn tuy nhạt nhưng niềm vui đã thể
hiện hết lên đôi mắt, không giống như nụ cười nhẹ nhàng thường ngày,
Thẩm Ly biết lúc này Hành Chỉ vui vẻ thật sự. Nàng đảo mắt nhìn những
linh vị lạnh lẽo bồng bềnh, lòng bỗng cảm thấy có chút thê lương.
Đối với Thẩm Ly, điều nàng nhìn thấy chỉ là hàng chữ khắc trên linh vị,
nhưng điều Hành Chỉ thấy là những người từng là bằng hữu của hắn, những
bằng hữu không thể nào trở lại nữa. Hành Chỉ sống đến bây giờ đã không
ai biết rốt cuộc hắn sống bao nhiêu năm rồi, hắn được Tam giới xưng là
Tôn thần, hưởng thụ đãi ngộ tối cao, độc cư Thiên ngoại thiên, ngồi trên tinh tú, thấy hết đại sự của thiên hạ, nhưng không còn ai có thể bầu
bạn với hắn nữa.
Hắn đứng quá cao nên không ai có thể chạm tới được.
“Có cảm thấy… cô đơn không?” Thẩm Ly hỏi một câu như bị thần xui quỷ khiến. Hành Chỉ quay đầu nhìn nàng, im lặng một lúc rồi cười nói: “Sao lại hỏi vậy?”
nàng bỗng cảm thấy người này thật sự quá bỉ ổi rồi. Lời hắn nói lúc nào
cũng có hai mặt, nhưng ý nghĩa đằng sau lại quá rõ ràng. Tất cả cảm xúc
của Thẩm Ly đều được thu lại.
Nhưng hắn nói hắn không làm được, vậy thì… Thẩm Ly bỗng gật đầu: “Nếu đã
vậy.” Nàng hít thật sâu, nén lại cảm giác tắc nghẽn trong ngực rồi nhìn
Hành Chỉ, giọng điệu kiên định hữu lực, “Bổn vương nhất định thay Thần
quân khống chế bệnh này.”
Chuyện này vốn không thể do một mình nàng khống chế, nhưng còn cách gì nữa
chứ, một người gánh trọng trách của thiên hạ lại ăn vạ trước mặt nàng…
Vậy thì để nàng làm, không có thứ gì mà Bích Thương vương không chém đứt được.
Hành Chỉ cười thấp: “Làm phiền Vương gia.” Hành Chỉ nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Thẩm Ly, bên trong phản chiếu tinh tú đầy trời, khiến
Hành Chỉ thất thần trong khoảnh khắc, hắn quay đầu chớp chớp mắt, “Vẫn
mong Vương gia… đừng có trị ngọn không trị gốc nhé.”
Thẩm Ly cười lạnh: “Nhất định không phụ phó thác.” Nàng quay người định đi nhưng Hành Chỉ bỗng gọi: “Vương gia…”
Thẩm Ly dừng bước, chờ một lúc sau Hành Chỉ mới nói: “Hành Chỉ vẫn còn một
việc muốn nhờ.” Không chờ Thẩm Ly đáp hắn đã nói ngay, “Ta cũng không
biết rốt cuộc mình có thể sống được bao lâu, thọ mệnh lúc nào sẽ tận,
nếu có ngày đó, thần hình của ta tan biến, hóa thành sinh cơ của trời
đất, chỉ còn lại một linh vị ở đây, mong Vương gia lúc rảnh rỗi hãy đến
thăm nom quét tước một phen.”
Cho dù đã hạ quyết tâm to lớn là không thể ngó ngàng đến Hành Chỉ nữa,
nhưng lúc này Thẩm Ly cũng không nhịn được mà khẽ quay đầu: “Tại sao là
ta?”
Hành Chỉ bật cười: “Vì vừa hay cô đã nhìn thấy rồi.”
Bởi vì nếu có ngày đó, sau ngày đó hắn vẫn muốn Thẩm Ly đến thăm hắn. Hành
Chỉ hiểu rõ hơn ai hết, ký ức sẽ không tồn tại quá lâu, nhưng thường đến thăm chắc sẽ nhớ lâu hơn một chút, nếu nàng quên hắn sớm quá…
Vậy thì… hắn sẽ cô đơn biết mấy.