Bổn Vương Ở Đây
Chương 49 :
Ngày đăng: 15:37 19/04/20
Thiên đế hạ lệnh tra xét chuyện hỏa kích Thiên giới, nhưng ba ngày sau mới
tìm được hiện trường bị quả cầu lửa của Hành Chỉ ném về đập tan tành ở
biên giới phía Bắc, không ai sống sót, người nằm sẵn đó mà đám thiên
binh cũng tìm lâu như vậy, hiệu suất thấp đến mức khiến tiên nhân có
hiểu biết cũng cảm thấy lo lắng. Nhưng càng khiến người ta lo lắng hơn
là kẻ tập kích Thiên giới lần này…
Không phải Ma giới, không phải yêu vật mà là Bắc Hải tộc dưới biển sâu ở biên giới phía Bắc lâu nay vẫn thần phục. Họ là một tộc người vô cùng hòa
thuận, ngàn năm nay chưa từng gieo rắc chiến tranh, lần này giống như
phát điên mà tập kích Thiên giới, do Thiên giới… đã làm chuyện gì ở Hạ
giới khiến người ta không thể nhẫn nhịn nữa sao?
Thiên đế đại nộ, lập tức cho người đi Bắc Hải điều tra hư thực. Nhưng tin tức ở Bắc Hải còn chưa báo về, tờ cấp báo Ma giới đã sai người truyền lên
năm ngày trước đã khiến Thiên đế xem xong tái mặt…
Tây uyển sập, Thẩm Ly lại quay về ở trong phủ Phất Dung quân, chỉ là lần
này để đề phòng có người nhân lúc nàng trọng thương mà hạ độc thủ, Phất
Dung quân đã đích thân bày thêm một kết giới trong phòng Thẩm Ly ở, Hành Chỉ cũng không khách sáo mà cùng vào ở trong phủ Phất Dung quân, nhà có hai vị khách quý, Phất Dung quân có thế nào đi nữa cũng không thể làm
xằng làm bậy trong phủ, lòng vô cùng buồn bực.
Hôm nay hắn gọi một Tiên quân quen biết đến chơi cờ, đối phương cười hắn:
“Ngài xem xem, Bích Thương vương bị thương, Thiên đế long nhan đại nộ,
Hành Chỉ thần quân vừa trị thương vừa tận tâm chăm sóc, còn chưa thành
thân mà Thần quân với Thiên đế đã chống lưng cho Bích Thương vương rồi,
xem ra mặt mũi của Ma giới cũng lớn lắm, sau này thành thân rồi, Phất
Dung quân, ngài ấy à… chậc chậc chậc.”
Phất Dung quân nghe mà tái mặt, hất bàn cờ xuống đất tức giận: “Còn cần ngài đến bới móc nỗi khổ của ta nữa sao! Ta tìm ngài đến để ta thêm uất ức
sao! Cút cút cút!”
Đối phương không giận mà lại cười, lúc Phất Dung quân lửa giận bốc cao ba
trượng thì một hồi bước chân gấp gáp hỗn loạn bước vào, U Lan sắc mặt
nặng nề, nhìn cảnh tượng chỗ Phất Dung quân, nàng ta lạnh lùng nói:
“Bích Thương vương Thẩm Ly đâu?”
Phất Dung quân ngẩn ra, khổ não bóp trán: “Đệ nói này Hoàng tỷ, tỷ đừng có
thêm loạn cho đệ nữa được không, người ta bây giờ có Thần quân bảo vệ,
chúng ta nào kiếm chác được gì, tỷ yên lặng rồi về đi.”
Ánh mắt U Lan băng lạnh, nhìn Phất Dung quân hỏi lại một lần: “Bích Thương vương Thẩm Ly đâu?”
Phất Dung quân lúc này mới phát giác sự tình không ổn, ngập ngừng nói: “Ở… ở sương phòng phía sau đó, để dưỡng thương nên đệ đã bày một kết giới cho cô ta…”
Thiên đế gật đầu: “Ta cũng nghĩ như Thần quân. Ma giới thần phục Thiên giới
nhiều năm, bên trong có nhiều người bất mãn, có người ngầm tác quái muốn lật đổ chính quyền của Ma giới hiện nay để lập một Tân vương cũng không có gì kỳ quái… Chỉ là lúc đó Tân vương nhất định chống đối với Thiên
giới, vậy thì phiền to.”
Văn võ bá quan nhất thời huyên náo, nhỏ to nghị luận với người bên cạnh mình.
Thiên đế quay đầu nhìn sang Hành Chỉ: “Gần đây Thần quân bôn ba vất vả, Bách
hoa yến cũng không thành công, thật sự là Thiên giới vô năng.”
Nếu như là thường ngày, Hành Chỉ nhất định khách sáo vài ba câu, nhưng hôm
nay hắn chẳng nói lời nào, giống như đồng ý với lời của Thiên đế rằng
“Đúng là vô năng.”
Thiên đế im lặng, bá quan cũng im lặng, cuối cùng Thiên đế ho vài tiếng, hơi
ngượng ngùng nói: “Thần quân rời Thiên ngoại thiên đã lâu, nhưng Thiên
ngoại thiên là nguồn của khí lành trong thiên hạ, thời gian này Thiên
giới hơi loạn, tà khí lệ khí cũng nặng… Thần quân…”
“Ngày mai ta sẽ về Thiên ngoại thiên.” Hành Chỉ nhàn nhạt để lại một câu rồi phẩy tay áo rời đi.
Lăng Tiêu điện tĩnh lặng trong chốc lát, Thiên đế nói: “Trải qua chuyện này
đã lộ nhiều yếu điểm của Thiên giới, thiết nghĩ các khanh cũng đã thấy
rồi, đúng là sống thoải mái quá lâu rồi, chỉ có chút chuyện này thôi mà
khiến trên dưới Cửu trùng thiên hỗn loạn, các vị tiên gia, cần tra xét
hay cần làm rõ, đã đến lúc chỉnh đốn một phen rồi.”
Bá quan gật đầu vâng dạ.
Thẩm Ly vừa đi đến Nam thiên môn, không biết nghĩ thế nào, nàng bỗng quay
đầu, nhìn thấy Hành Chỉ đứng xa xa mười dặm phía sau, ánh mắt trầm tĩnh
nhìn nàng. Thẩm Ly ôm quyền cúi người: “Thời gian này đa tạ Thần quân
chăm sóc, Thẩm Ly cáo từ.” Khóe môi Hành Chỉ khẽ động, cúi đầu bật cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Lần này thì có thể khống chế được rồi.”
Cũng không biết Thẩm Ly có nghe thấy lời này không, nàng không hề lưu luyến
mà quay đầu, mái tóc dài buộc cao vạch một đường cong gọn gàng trong
không trung, tung mình nhảy xuống Nam thiên môn.
Nhiều ngày sau đó, Hành Chỉ không dưới một lần nghĩ rằng, tại sao hôm đó hắn
không gọi nàng lại, tại sao lại dễ dàng để nàng đi như vậy…
Rõ ràng hắn còn có lời muốn nói…