Bổn Vương Ở Đây
Chương 50 :
Ngày đăng: 15:37 19/04/20
Khoảnh khắc bước vào Ma giới, Thẩm Ly đã cảm thấy không khí ô trọc hơn ngày
thường vài phần, khác với chướng khí thường ngày, bây giờ khắp nơi đều
có sát khí, lệ khí, cho dù là bá tánh Đô thành cũng lo lắng bất an.
Thẩm Ly trầm sắc mặt từ đại đạo giữa Đô thành đi về Ma cung. Nhà cửa tiêu
điều dọc đường đã nói lên sự hoảng loạn của Ma giới lúc đó, phướn trắng
được treo dọc con đường lạnh lẽo, không giống Đô thành của Ma giới mà
giống như là quỷ thành, tràn ngập tử khí.
Trước cửa cung, thị vệ đầu đeo khăn trắng, biểu hiện trên mặt không trầm tĩnh như thường ngày mà có vài phần uy nghiêm gắng gượng. Thủ vệ bên trái
cửa cung thấy có người xông về phía cửa, chưa nhìn rõ là ai đã dựng
trường thương trong tay hét lên: “Đứng… Đứng lại!”
Thẩm Ly cau mày: “Việc gì mà hoảng hốt như vậy!” Giọng nàng khẽ nghiêm lại,
khiến hai thị vệ chấn động ngẩn ra, đến khi nhìn rõ là ai, một thị vệ
cong môi, không biết là đang cười hay đang khóc: “Vương… Vương gia…
Vương gia về rồi.” Chân hắn như nhũn ra mà quỳ xuống đất, dập đầu thật
mạnh hai cái: “Vương gia về rồi! Vương gia về rồi!”
Thị vệ kia im lặng nhìn Thẩm Ly rồi chùi nước mắt. Thẩm Ly siết chặt quyền: “Còn ra thể thống gì nữa! Cất hết cảm xúc của các người lại cho bổn
vương!” Giọng nàng uy nghiêm, “Bổn vương mặc kệ bây giờ xảy ra chuyện
gì, thân là tướng sĩ, lúc làm việc không được rơi lệ, lần sau nếu để bổn vương lại nhìn thấy có kẻ rơi nước mắt dao động quân tâm nữa, chém!”
Hai thị vệ khấu đầu vâng dạ.
Thẩm Ly lúc này mới dịu giọng: “Ma quân đang ở đâu?”
“Hồi Vương gia, Ma quân bây giờ đang tịnh dưỡng trong Tẩm điện.”
“Vẫn chưa tỉnh sao?”
“Vẫn chưa tỉnh.”
Thẩm Ly chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt, Ma quân sức mạnh to lớn, hơn nữa lại
giỏi mưu lược, bên cạnh vẫn luôn có Thanh Nhan Xích Dung hộ vệ, bình
thường rất khó đả thương được Ma quân. Lần này đã bị thương mà còn
nghiêm trọng đến vậy nữa… Thẩm Ly gần như muốn bay thẳng đến Tẩm điện
của Ma quân, nhưng chưa đến gần đã thấy thị tỳ ra ra vào vào trong Tẩm
điện, hơn nữa chiếc chậu trong tay họ lúc đi lại có nước bắn ra, nhuộm
đỏ một mảng đất.
Lẽ nào thương thế của Ma quân chuyển xấu? Thẩm Ly càng nóng lòng hơn, nàng xông thẳng vào trong điện, bên tai không ngừng có người chào hỏi, là
các quan viên của Ma giới, nhưng Thẩm Ly nào còn tâm tư đáp lại, nàng
vòng qua bình phong, vén rèm vào bên trong, Y quan đứng chặn cửa có
đem về, chỉ có một kẻ địch bị ma quân bắt lấy, khiến hắn nổ tung.”
Thẩm Ly thoáng trầm ngâm, hình dung của hai vị Tướng quân khiến nàng bất
giác nhớ đến ba đại hán bưu hãn nàng gặp trong kết giới ở tường thành
Dương Châu trong chuyện bắt Địa tiên Sơn thần, nếu là họ thì có hai trăm người, sức mạnh đích thực không thể xem thường. Nghĩ đến Phù Sinh thần
bí kia, Thẩm Ly hỏi: “Họ có kẻ cầm đầu không?”
“Là một nam thanh niên rất trẻ. Hắn xem ra cũng không khác gì người thường, chỉ là kiếm pháp rất quỷ dị, Ma quân chính là bị kiếm của hắn đả
thương.”
Trong đầu Thẩm Ly lập tức hiện lên bóng dáng của Phù Sinh. Nghĩ vậy cũng có
thể giải thích được, những đại hán bưu hãn kia là thủ hạ của hắn, chướng độc cũng là đồ của hắn, chỉ là làm sao hắn là người của Bắc Hải tộc
được? Trước đó hắn bắt Địa tiên Sơn thần ở Nhân giới, bây giờ lại cất
công đánh Thiên giới làm mồi nhử, tiếp đó công kích Ma giới…
Thẩm Ly khựng lại rồi lẩm bẩm: “Hắn công kích Ma giới… rốt cuộc là vì điều gì?”
Đao Mục thấy nàng một mình lẩm bẩm, nắm tay siết chặt: “Kim ấn của Ma quân bị hắn lấy đi rồi.”
Kim ấn, vật tượng trưng cho chính quyền của Ma giới, nghĩ đến bạo loạn phát sinh ở Ma giới, mắt Thẩm Ly trầm đi, thật sự là vì đoạt quyền sao?
Nhưng lấy đi một kim ấn thôi thì có thể đoạt được quyền gì chứ…
Thẩm Ly đang nghĩ thì đã đến linh đường đặt thi thể các Tướng quân. Sắc mặt
Thẩm Ly nghiêm lại bước vào trong, bên trong có không ít các tướng lĩnh, chúng nhân đều nhường đường cho Thẩm Ly đi qua.
Một hàng quan tài, mười mấy thi thể. Những người nằm ở đây Thẩm Ly đều có
thể đọc được tên họ, nhưng bây giờ có người đã không còn nhận ra mặt
mũi, có người thi thể không toàn vẹn, có người mặt mũi không còn, có
người…
Thẩm Ly dừng trước một quan tài, trong quan tài này chỉ đặt một thanh kiếm
và một mảnh giáp bị tàn phá, vết máu bên trên khiến người ta kinh hãi.
“Đây là ai?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Là Mặc Phương tướng quân.” Tướng lĩnh sau lưng đáp, “Trên chiến trường
ngài ấy liều chết chém đầu ba kẻ địch, cuối cùng… bị mấy kẻ địch vây
lại… rồi bị ăn thịt.”
Mặc Phương… bị đối phương… ăn…
Ăn thịt rồi?