Bổn Vương Ở Đây
Chương 51 :
Ngày đăng: 15:37 19/04/20
Thẩm Ly lắc đầu: “Sống phải thấy người chết phải thấy xác, không có thi thể thì ta không tin đâu.”
Tướng lĩnh xung quanh cúi đầu không nói, trong linh đường tĩnh lặng hồi lâu,
một giọng nói khàn khàn lên tiếng: “Mạt tướng chính mắt nhìn thấy…” Một
tướng lĩnh râu ria thần sắc thất vọng, “Mạt tướng chính mắt nhìn thấy
Mặc Phương tướng quân bị họ ăn thịt.”
Thẩm Ly vịn vào quan tài, nhìn thanh kiếm tàn và y giáp vỡ vụn bên trong,
một cảm giác vô lực níu giữ chân nàng, khiến nàng không thể nào dời bước được.
“Mạt tướng cũng chính mắt nhìn thấy.” Có người thấp giọng phụ họa, càng có
nhiều người làm chứng càng khiến Thẩm Ly không thể không tin sự thật Mặc Phương chết thảm. Năm ngón tay nàng bấu chặt vào thành quan tài, đầu
ngón tay dùng lực đến trắng bệch. Quan tài bằng gỗ dày “rắc” một tiếng
để lại dấu tay.
“Biết rồi.” Nàng gật đầu, giọng rất nhỏ, nhưng lại như một dây đàn sắp đứt,
khiến lòng người cũng chơi vơi theo, “Bổn vương… biết rồi…”
Nàng cúi đầu, giống như đang mặc niệm, cảm xúc của nàng không lộ ra ngoài,
nhưng cúi đầu như vậy lại khiến người ta cảm nhận được một nữ nhân luôn
đứng thẳng, lúc này giống như một con nhím bị bẻ hết gai, không còn tính công kích.
Ma tộc thảm bại, tướng lĩnh thảm tử, nếu lúc đó có nàng… nếu có nàng thì có phải sự tình sẽ không tệ hại như vậy không…
Thẩm Ly nghiến răng, nhưng sau chốc lát nàng lại ngẩng đầu, quay người rời
khỏi quan tài của Mặc Phương. Tiếp tục nhìn hết thi thể của các tướng
lĩnh còn lại, sau đó chầm chậm bước ra khỏi linh đường, nàng không dừng
chân, từng bước từng bước kiên định, từng bước từng bước trầm xuống.
Thẩm Ly rõ hơn ai hết, người chết không thể sống lại, hối hận không ích gì,
tiếc nuối cũng không ích gì, điều nàng có thể làm là khiến những người
còn sống có thể tiếp tục được sống.
Ra khỏi linh đường, mùi thối rữa trong không khí vẫn nhức mũi, Thẩm Ly
bước lên đài luyện binh, một tay đặt lên ngực, một tay chỉ lên trời, tâm pháp khẩu quyết thốt ra từ miệng nàng, ánh sáng trắng chầm chậm bừng
lên quanh người nàng, một luồng sáng lấy nàng làm trung tâm, lan tỏa ra
bốn phía: “Ta dùng tên ta dẫn Vong Xuyên.” Bảy chữ Dẫn hồn thuật, từng
chữ kiên định, theo thanh âm nàng rơi xuống, ánh sáng tỏa ra khắp nơi
như đom đóm bay lượn, xông thẳng lên trời trong sắc chiều hoang tàn.
Vô cùng đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng bi thương.
Nhưng càng tệ hại hơn nữa là các nơi đồng thời xảy ra bạo loạn, điều đó chứng tỏ là… các nơi đều có nội gián.
“Tra.” Thẩm Ly lạnh vùng vứt ra một chữ, “Những kẻ nội gián này không chỉ quen thuộc địa hình mà còn quen thuộc kết cấu quân đội của Ma giới, nhất
định phải là người trong quân, trong trận này những ai mất tích, hành
tung thần bí thì bắt hết tam tộc thẩm tra từng người.”
Thẩm Ly xưa nay không phải là người mềm lòng, mệnh lệnh này vô cùng quả đoán, không chút do dự.
“Báo!” Thanh âm vội vã truyền từ ngoài điện đến, người truyền lệnh phá cửa
xông vào, quỳ xuống ôm quyền, “Các vị đại nhân! Đám… đám quái vật đao
thương bất nhập đó lại xuất hiện rồi!”
Chúng nhân cả kinh, Thẩm Ly lập tức đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng như băng: “Ở đâu? Bao nhiêu nhân mã?”
“Chỉ có bốn năm tên, chúng đi về phía Khư Thiên uyên!” Trong Nghị sự điện
lập tức huyên náo, chúng nhân đều biết trong Khư Thiên uyên có mấy ngàn
yêu thú, nếu chúng phá vỡ kết giới thả những yêu thú kia ra, đối với Ma
giới là một tai họa khủng khiếp!
“Kết giới của Khư Thiên uyên sẽ không bị phá đâu.” Thẩm Ly nói, “Các vị bình tĩnh đừng nóng.” Thẩm Ly trầm giọng nói với người đến báo, “Ngoài động
tĩnh này thì chúng có còn hành động gì nữa không?”
“Có… Bọn chúng tàn sát dọc đường… Những nơi chúng đi qua không một ai sống sót…”
“Khốn kiếp!” Ngay lập tức có võ tướng không nhịn nổi nữa đập bàn đứng dậy,
“Thật không coi Ma giới ra gì mà!” Hắn ôm quyền quỳ xuống, “Mạt tướng
xin được chiến!” Hai Tướng quân khác cũng quỳ xuống, “Mạt tướng xin được chiến!”
Trong Nghị sự điện nhất thời huyên náo, có văn thần khuyên: “Trước đó ở Đô
thành không làm gì được chúng, bây giờ có thể thắng không? Vẫn nên tìm
hiểu cơ thể của chúng trước rồi sau đó mới có thể tìm cách chiến thắng!”
“Vậy bây giờ cứ để mặc chúng hoành hành bá đạo sao? Ta có liều mạng này cũng…”
“Im miệng.” Thẩm Ly lạnh lùng hét lên, “Tướng quân của Ma tộc ta đâu thể
nào dễ dàng liều mình như vậy! Thật để người ta chê cười.”
Nghị sự điện yên tĩnh lại.
Thẩm Ly đứng dậy, khinh giáp trên người khẽ phát ra tiếng động: “Lần này bổn vương sẽ đi xem thử đám yêu quái kia thế nào.”