Bổn Vương Ở Đây

Chương 52 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Lúc trước Thẩm Ly đã có kinh nghiêm giao thủ với loại quái nhân này, chỉ là không biết thời gian qua, đám quái nhân này có trở nên lợi hại hơn hay

không, để đề phòng vạn nhất, Thẩm Ly đặc biệt lệnh cho ba đại tướng

trong quân đi cùng mình, họ đều là người đã từng so chiêu với đám quái

nhân kia mấy ngày trước, có kinh nghiệm và thực lực hơn những người

khác.



“Lần này xuất hành không phải để giết địch mà để bắt sống, cho dù chỉ bắt

được một người thôi cũng được, mang về Ma đô để nghiên cứu tìm ra điểm

chí mạng của chúng, đề phòng sau này lại bị công kích nữa.” Trước khi

xuất phát, Thẩm Ly dặn dò họ: “Nhất định không được ỷ mạnh mà hành sự.”



Đao Mục tướng quân bật cười: “Vương gia vẫn tưởng bọn ta còn là tân binh

sao? Trên chiến trường kỵ nhất là hành sự theo cảm tính, bọn ta biết

rồi.”



Thẩm Ly gật đầu: “Các vị Tướng quân đều là tinh anh trong quân, tộc ta không thể mất thêm một người nào nữa.”



Cảm khái xong, chỉnh trang xuất phát, Thẩm Ly không về phủ, xưa nay xuất

chinh nàng vẫn mặc khinh giáp. Cưỡi lên mây, bốn người không bị đại đội

vướng chân nên đi rất nhanh, không bao lâu đã đến địa giới Hồng Nguyên

mà bọn ma nhân hoành hành như trong tình báo, không cần thăm dò, trong

không trung bốn người đã nhìn thấy nơi có ánh lửa chói mắt, họ vội vàng

bay đến, nơi này đi về phía Bắc không xa chính là Khư Thiên uyên, không

thể để chúng tiến thêm bước nào nữa.



Thẩm Ly tinh mắt, từ trên mây nhìn xuống, thấy một ma nhân đang kéo một đứa

trẻ, hai tay giữ cánh tay nó, miệng há to, giống như sắp xé xác đứa trẻ

ăn thịt, đứa trẻ đã sợ đến quên cả khóc, chỉ ngây ngốc nhìn cái miệng

đầy máu kia.



Trong khoảnh khắc, một luồng sáng bạc từ bên phải chém tới, mũi thương như

đao chém gãy tay ma nhân kia. Thẩm Ly biết thân thể chúng cường tráng

dường nào, bởi vậy một thương này nàng không tiếc sức lực, chém gãy tay

ma nhân, mũi thương đánh mạnh xuống đất, lực đạo truyền vào khiến cây cỏ xung quanh chấn động, mặt đất rung chuyển. Ma nhân ngửa đầu gào rú, hai cánh tay cụt máu tuôn xối xả lên mặt đứa trẻ, nhưng đứa trẻ cũng chỉ

ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bóng Thẩm Ly, dường như chưa phản ứng được rằng

mình đã được cứu.



Thẩm Ly không rảnh ngó ngàng đến đứa trẻ, chỉ ném nó vào bụi cỏ đằng sau,

nàng đưa thương lên phía trước, không cho ma nhân có cơ hội phản ứng,

mũi thương mang theo pháp lực mạnh mẽ đâm xuyên qua tim hắn.



Nhưng chỉ đòn này thôi vẫn chưa thể giết được ma nhân, Thẩm Ly cũng không

muốn giết, chỉ cần khiến hắn không thể động đậy là được. Nhưng nàng còn

chưa rút mũi thương ra, bỗng nghe trong không trung có người hét lớn:

“Vương gia cẩn thận!”



Sau lưng có một luồng chưởng phong rít lên, Thẩm Ly cúi người tránh được

đòn này, nàng rút mũi thương ra quét ngang, chém đứt cổ người phía sau,

máu tươi xối xả, trong chốc lát, Thẩm Ly đã bị máu nhuộm đỏ người.



Trong không trung bỗng có tiếng giao chiến, Thẩm Ly ngước đầu nhìn lên, có ba ma nhân đang giao thủ với ba vị Tướng quân trong không trung, những tên này đã học được thuật cưỡi mây từ lúc nào… Bọn chúng quả nhiên là không ngừng trở nên mạnh mẽ… Lòng Thẩm Ly đang kinh ngạc bỗng cảm thấy khí

tức phía sau lay động một cách quỷ dị.



“Bích Thương vương lâu nay vẫn khỏe chứ?”


Giọng hắn ấm lạnh khó phân, không chờ điều dưỡng xong vết thương trên mặt,

Thẩm Ly lại tấn công. Ngân thương tỏa ra ánh sáng chói mắt đánh đến như

sấm sét, không thể chống đỡ, Phù Sinh cả kinh, bị ép phải thoái lui.

Không dễ gì mới tìm được một kẽ hở, hắn nhảy lên mây quay người trốn đi.



Thẩm Ly đuổi theo truy sát.



Một Tướng quân dưới đất hét lớn: “Vương thượng! Giặc tới đường cùng chớ nên đuổi! Cẩn thận trúng gian kế!”



Thẩm Ly nào còn nghe lời hắn, nàng đuổi theo bóng dáng Phù Sinh, một trước một sau biến mất trên bầu trời.



Đuổi đến Nhân giới, Thẩm Ly bỗng cảm thấy hơi nước quanh mình nặng đi nhiều, nàng phân tâm nhìn thử, Phù Sinh đã trốn đến trên biển.



Nhân lúc Thẩm Ly phân tâm, Phù Sinh phát một tín hiệu lên bầu trời. Một khắc sau, mấy hắc y nhân lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.



Thẩm Ly quay đầu, Hồng anh thương đảo trong không trung, một ngọn lửa cuồn

cuộn xông thẳng về hướng mấy hắc y nhân. Có hai người chưa kịp phản ứng, bị lửa đốt thành tro bụi ngay tại chỗ. Mấy người khác nhanh nhẹn tránh

được, chia ra bốn hướng, bọn họ cực kỳ phối hợp cùng niệm chú.



Hơi ẩm trong không khí lập tức trở nên băng lạnh, hóa thành những mảnh băng nhỏ, dán chặt vào người Thẩm Ly, dường như muốn bao vây nàng bên trong. Khóe môi Thẩm Ly bỗng vạch lên một độ cong kỳ lạ, bụng nàng càng nóng

hơn, khí nóng vận chuyển trong thân thể một vòng, khiến da nàng bốc lửa.



Sóng nhiệt cuồn cuộn làm tan chảy tất cả vụn băng.



Các hắc y nhân cả kinh, hơi hoảng loạn nhìn về Phù Sinh: “Đại nhân, Chỉ thủy thuật không có tác dụng với cô ta!”



Chỉ thủy thuật…



Ba chữ quen thuộc này khiến màng nhĩ Thẩm Ly đau nhói, một bóng dáng màu

trắng dần dần hiện lên trong đầu óc hỗn loạn của nàng, nàng dường như

nghe thấy hắn đang thở dài: “Cô lại làm cho mình trở nên bê bết rồi.”



Những kẻ này làm sao có thể biết Chỉ thủy thuật… Đó rõ ràng là pháp thuật của thần.



Thẩm Ly hơi thất thần, Phù Sinh nhìn ra được sự phân tâm của nàng, hắn bỗng hét lớn: “Gọi tất cả ma nhân đến đây!”



Lệnh vừa dứt, hắc y nhân lấy ra một nhạc khí kỳ quái, cứ một lúc lại thổi ba tiếng, từ xa có tiếng gào rú truyền đến. Phù Sinh huơ tay, một con sóng hóa thành tên băng sắc nhọn bắn về phía Thẩm Ly.



Sát khí đến gần khiến Thẩm Ly bỗng hồi thần, nàng không tránh không né,

ngọn lửa quanh người lại bừng lên, trong phút chốc đã làm tan chảy hết

những mũi tên băng, ngay cả Phù Sinh cũng không kịp nhìn rõ động tác của nàng, chỉ cảm thấy cằm nóng lên, Thẩm Ly đã giật áo hắn: “Nói, đám trộm cắp các ngươi làm sao học được Chỉ thủy thuật?”



Phù Sinh bật cười: “Vương gia hình như quan tâm tới chuyện của thần minh kia quá nhỉ.”



Thẩm Ly lạnh lùng nhìn hắn, tay đặt trên ngực hắn, chỉ khẽ dùng lực là nàng có thể thiêu rụi trái tim hắn.



Trong khoảnh khắc, một đạo sấm sét trên trời giáng xuống, ép Thẩm Ly không

thể không vứt Phù Sinh ra, bị đẩy lui mấy trượng, khi quay đầu lại, ở

hướng đó có một thanh niên tóc đen áo đen đang đứng, gương mặt của hắn

Thẩm Ly vô cùng quen thuộc.



“Mặc… Phương…”