Bổn Vương Ở Đây

Chương 53 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Mặc Phương nhìn Thẩm Ly hồi lâu, cuối cùng khẽ cụp mắt, nghiêng đầu nhìn

Phù Sinh sau lưng, thanh âm nhỏ nhưng lạnh lùng: “Ai cho ngươi làm

chuyện này?”



“Thuộc hạ có tội.” Nhưng Phù Sinh không hề có ý nhận tội, “Chỉ là trên người

Bích Thương vương có vật chúng ta cần phải lấy, thuộc hạ không thể không lấy, giấu diếm Thiếu chủ vì sợ Thiếu chủ nghĩ đến chuyện xưa mà lòng

nảy sinh những từ bi không cần thiết. Chi bằng thuộc hạ trừ đi cô ta

trước để diệt hậu hoạn.”



“Ai cho ngươi làm chuyện này?” Giọng Mặc Phương càng lạnh hơn, giữa đôi mày là sự uy nghiêm chưa từng để lộ trước mặt Thẩm Ly.



Phù Sinh im lặng, cúi đầu nói: “Là thuộc hạ tự ý hành động.” Hắn trông có

vẻ khuất phục, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt vẫn có vài phần không tán

động, “Nhưng hôm nay Bích Thương vương nhất định phải chết…”



“Đi.” Mặc Phương chỉ nhàn nhạt nói một chữ. Phù Sinh ngẩng đầu bất mãn nhìn

Mặc Phương, lặp lại một lần: “Hôm nay Bích Thương vương nhất định phải

chết.”



Mặc Phương nhẹ nhàng nhắm mắt, dường như đang gắng sức nhẫn nại: “Ta nói là, đi. Đây là mệnh lệnh.”



“Nếu vậy.” Phù Sinh lui về phía sau tạo ra một khoảng cách, “Xin Thiếu chủ thứ cho thuộc hạ tội kháng lệnh.”



Mặc Phương nổi giận, khí tức vừa động bỗng nghe giọng nói hơi sửng sốt của

Thẩm Ly: “Thiếu chủ?” Nắm tay hắn bất giác siết chặt, quay đầu nhìn về

phía Thẩm Ly, hai mắt nàng đỏ rực, mái tóc bình thường được buộc nghiêm

chỉnh giờ đây đã tán loạn không thành hình, khiến nàng càng thêm chật

vật. Tóc nàng cũng đỏ rực, sắc đỏ vẫn đang chầm chậm lan tỏa, khóe môi

Mặc Phương khẽ động, bất giác gọi một tiếng: “Vương thượng…”



“Thiếu chủ…” Thẩm Ly chỉ ngây người nhìn hắn, dường như nhất thời không thể lý giải được xưng hô này, đôi mắt đỏ rực của nàng xem xét hai người, lại

quét mắt nhìn đám ma nhân bao vây bốn phương tám hướng, trong đầu nàng

hiện lên nhiều mảnh ghép hỗn loạn, y giáp và kiếm tàn phá, không thấy

thi thể, gian tế trong quân quen thuộc với Ma giới…



“Thì ra… là ngươi sao.” Nàng bàng hoàng hiểu ra.



Mặc Phương cụp mắt không đáp.



Thẩm Ly yên lặng đứng trong không trung, giọng nói dường như trở nên vô lực: “Nghĩ đến chuyện xưa, ta còn nhớ ở Vương đô đã chọn ngươi điểm binh làm tướng, ba trăm năm quen biết, ta và ngươi từng cùng ra chiến trường hơn mấy chục lần, từng có sinh tử chi giao, ta hết lòng tin tưởng ngươi,

coi ngươi như huynh đệ…” Giọng Thẩm Ly chợt dừng, khí tức khẽ động,

giọng điệu giương cao, “Thẩm Ly tự hỏi đối với ngươi không bạc, Ma quân

đối với ngươi không bạc, Ma giới càng chưa từng hại ngươi điều gì, nay

ngươi lại giết bá tánh ta, ăn thịt tướng lĩnh ta, hại Quân vương ta! Làm tướng của lũ phản đồ phản quân phản quốc này!” Nàng vung thương chỉ vào Mặc Phương: “Ngươi nói đi, có đáng giết không?”



Mặc Phương im lặng không nói. Nhưng Phù Sinh sau lưng hắn lại ha ha cười

lớn: “Nếu chưa từng tham quân thì làm sao phản quân, nếu chưa từng vào

nước thì nói gì đến phản quốc!” Phù Sinh cao giọng, “Thiếu chủ ta tôn

quý dường nào, nếu không phải tình thế bức bách thì làm sao cúi đầu chịu nhục dưới Ma giới hiện nay! Nếu phải luận phản chủ phản quân phản quốc

thì Ma quân bây giờ cô đang tận trung mới thật sự là một kẻ đại phản đồ! Là giặc cướp nước!”



“Im miệng.” Mặc Phương hét lên, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ly, “Vương thượng, giấu diếm cô là lỗi của ta, ta biết ta tội nghiệt nặng nề, đã không thể nào
Mặc Phương nghiến răng: “Nếu đã không tin vậy thứ cho Mặc Phương tội bất kính.”



Hắn mặc kệ ngọn lửa trên da thịt Thẩm Ly nóng bỏng dường nào mà kéo lấy cổ

tay nàng, tư thế giống như muốn đưa nàng trốn đi. Thẩm Ly bị hắn nắm nên ngẩn người, nhưng chỉ một khắc này thôi, nàng bỗng thấy sau lưng lạnh

đi, cúi đầu nhìn, trước ngực mình đã xuyên ra năm ngón tay.



Mặc Phương ngạc nhiên quay đầu, nhưng thấy Phù Sinh sau lưng Thẩm Ly, đồng tử hắn co rút lại.



Máu tươi trào ra từ ngực Thẩm Ly, ngực nàng không đau, nhiệt độ ngày càng nóng kinh người trong bụng mới khiến nàng đau đớn.



Phù Sinh sau lưng điên cuồng cười lớn: “Phụng hỏa châu đã vào tay ta! Đại

kế sắp thành rồi!” Hắn muốn rút tay, nhưng Thẩm Ly bỗng kéo lấy năm móng tay bén nhọn của hắn.



“Ta nói rồi…” Nàng nhẹ nhàng nhắm đôi mắt đỏ rực, “Muốn cướp đồ thì hãy để mạng lại trước.”



Nàng không áp chế cái nóng trong bụng nữa, mặc nó theo máu huyết lan tỏa

khắp người, thiêu đốt tứ chi, nàng có thể cảm thấy máu huyết đang sôi

sục, cũng biết mình đang bị ngọn lửa trong người chầm chậm thiêu chết.

Nhưng mà…



Nghe Phù Sinh sau lưng kêu thảm: “Không thể nào! Không thể nào! Tại sao Chỉ

thủy thuật không có tác dụng! Chỉ thủy thuật… Á! Đại kế chưa thành! Làm

sao cam tâm!” Tất cả các ma nhân ở không xa gào rú thê thảm, những hắc y nhân kia cũng không tránh khỏi.



Khóe môi Thẩm Ly khẽ cong, nàng không biết mục đích của đám người này, cũng không biết hắn và Mặc Phương đang mưu tính điều gì.



Nhưng hai kẻ chủ mưu ở đây, đám ma nhân trong tay hắn chắc cũng dốc hết sào

huyệt đem ra rồi. Giết hết chúng ở đây, bất kể chúng có còn âm mưu gì

cũng không thể thi triển được nữa. Trừ đi đại họa trước mắt, bất kể là

đối với Ma giới, đối với Ma tộc, còn có Ma quân, thậm chí… thậm chí là

Thiên giới cũng đều tốt.



Lửa đốt vào tim, Thẩm Ly bất giác cong người, Phù Sinh sau lưng đã không

còn lên tiếng, hơi thở của Mặc Phương cũng không cảm nhận được nữa, cuối cùng nàng không nhịn được mà đau đớn hự một tiếng: “Đau… đau quá…”



Mãi đến giờ nàng mới dám lộ ra một chút yếu đuối, chỉ là giữa trời đất này đã không còn ai biết nữa.



Bích Thương vương Thẩm Ly sẽ để lại trên thế gian này một hình tượng anh dũng liều chết .



Không ai biết rằng đến phút cuối của sinh mệnh, nàng cũng… sợ hãi như một nữ nhân, cũng không kìm được mà nhớ nhung…



Vô số tro bụi rải xuống biển, bị những con sóng cuồn cuộn tản mát đi hết.

Gió biển dâng lên, giống như thổi vào tận mây xanh, những khí tức sót

lại trong không khí không biết bay về hướng nào.



Cửu trùng thiên, Thiên ngoại thiên, một đốm lông màu trắng lăn lộn bên cạnh trường bào màu trắng, giữa bàn cờ hai màu trắng đen, Hành Chỉ đối cờ

một mình, trầm tư trong chốc lát, hắn nhấc ly trà, vừa định uống, bỗng

một luồng gió mát thổi đến, hắn vô thức ngước mắt, kỳ quái lẩm bẩm: “Sao hôm nay Thiên ngoại thiên lại có gió vậy.”



Hắn đặt ly trà xuống, chỉ nghe “rắc” một tiếng, ly trà nứt vỡ từ dưới đáy, nước hỗn loạn đổ khắp bàn cờ