Bổn Vương Ở Đây

Chương 54 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


“Kẻ đánh lén Ma giới và Thiên giới lần này đã bị Bích Thương vương của Ma

giới tiêu diệt sào huyệt.” Sứ giả đến từ Ma giới ăn mặc đơn giản, cúi

đầu bẩm báo với Thiên đế, “Ma quân đặc biệt sai ti chức đến báo, mong

Thiên quân yên tâm.”



Thiên đế gật đầu: “Tốt lắm tốt lắm, không ngờ Bích Thương vương lại có bản

lĩnh như vậy, dám hỏi Bích Thương vương đang ở đâu? Lần này cô ấy diệt

phỉ có công, Trẫm muốn ban thưởng thật hậu.”



“Tạ hậu ý của Thiên quân, nhưng mà… không cần nữa đâu.” Bàn tay chống dưới

đất của sứ giả Ma giới siết chặt thành quyền, hắn im lặng hồi lâu, cuối

cùng khống chế cảm xúc, chuyện công làm theo phép công, “Vương gia đã

chiến tử rồi.”



Thiên đế ngẩn ra một khắc, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nghe “két” một tiếng,

có người không qua bẩm báo đã đẩy cửa Nghị sự điện của Thiên giới ra.

Trong ánh sáng ngược, người mặc bạch bào kia đứng ở cửa, người bên trong không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn, chỉ thấy hắn đứng đó hồi lâu,

giống như đang thất thần, cũng tựa như đang ngây ngốc. Nhưng khi hắn

bước vào bên trong, thần sắc không khác gì thường ngày.



“Sao Thần quân lại đến đây?” Thiên đế đứng dậy nghênh đón, Hành Chỉ giống

như không hề nghe thấy lời Thiên đế, chỉ nhìn vào sứ giả Ma giới hỏi:

“Vừa rồi, ngươi nói là ai?”



Sứ giả thấy hắn, nghiêm túc hành lễ rồi nói: “Hồi Thần quân, Bích Thương

vương Thẩm Ly của Ma giới, hôm qua đã chiến tử ở Đông Hải.”



Hành Chỉ im lặng hồi lâu, tiếp đó lắc đầu: “Hoang đường, tin tức như vậy chưa chứng thực làm sao có thể báo lên.”



Vừa dứt lời, không chỉ sứ giả ngẩn ra mà cả Thiên đế cũng ngây người, thông tin giữa hai giới, nếu chưa chứng thực tuyệt đối không thể báo lên,

Hành Chỉ làm sao không biết chuyện này… Sứ giả khấu đầu: “Nếu không xác

thực, ti chức nguyện chịu ngũ lôi oanh đỉnh…”



Thần sắc Hành Chỉ lạnh đi: “Đừng thề trước mặt thần minh, sẽ ứng nghiệm đó.”



Nắm tay sứ giả càng siết chặt, khớp tay trắng bệch, âm sắc không che giấu

được nữa mà khàn đi, “Thần quân không biết là ti chức càng hi vọng được

chịu tội ngũ lôi oanh đỉnh.” Trong phòng nhất thời vô cùng tĩnh lặng,

dường như có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của mỗi người, nhưng chỉ có

phía Hành Chỉ lại không truyền đến dù chỉ là một thanh âm nhỏ nào, giống như ngay cả tim hắn cũng ngừng đập.
Phía trước có một người cản đường hắn, Hành Chỉ ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Có chuyện gì?”



U Lan lặng lẽ quỳ trên mặt băng phía trước: “Mong Thần quân thấu hiểu cho nỗi khổ của chúng sinh, Đông Hải bị băng phong đã mười ngày mười đêm,

sinh linh Đông Hải khổ không kể xiết, Thần quân…” U Lan thấy hai mắt

Hành Chỉ vì đã lâu không nghỉ nên đỏ bừng, sắc môi tái nhợt, U Lan cụp

mắt nhẹ giọng nói: “Thần quân nén đau thương.”



Lời này vốn không nên nói với thần minh. Thần minh không thể động tình, vốn là người không có đau thương, đã không có đau thương thì nói gì đến

việc nén đau thương.



Hành Chỉ nhìn mặt biển vô tận ở xa xa bật cười: “Rõ ràng lắm sao?”



U Lan cúi đầu không dám đáp.



Hành Chỉ lại bước tới vài bước: “Trước đây chưa từng cảm thấy rằng Tam giới

rộng lớn, với thân thần minh, bất kể đi đến đâu cũng chỉ trong thoáng

chốc, nhưng nay mới biết được sự rộng lớn của Tam giới, ngay cả một Đông Hải ta cũng không thể nào tìm hết.” Hắn bật cười, “Tìm không thấy… cũng là ý trời.”



Nói xong hắn vung tay giải Chỉ thủy thuật, khí tức giữa đất trời đại biến, băng trên mặt biển chầm chậm tan ra.



Theo Chỉ thủy thuật rút đi, Hành Chỉ thấy ngực đau nhói, băng phong Đông Hải dù sao cũng là chuyện nghịch Thiên đạo, hắn đang bị lực của Thiên đạo

phản phệ đó sao…



Cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi trào lên, U Lan thấy vậy cả kinh, vội bước tới dìu Hành Chỉ: “Thần quân có sao không?”



Hành Chỉ lắc đầu, định nói “Không sao”, nhưng vừa mở miệng lại là một ngụm

máu nóng trào ra, rơi xuống mặt băng còn chưa kịp tan hết, Hành Chỉ

nhếch môi bật cười, đưa tay chùi vết máu trên khóe miệng, đời này làm

sao ngờ được hắn lại có lúc chật vật thế này, chật vật đến thế này đây!



Thì ra bị lực của Thiên đạo phản phệ chính là mùi vị như vậy. Trước đó cứ

tránh cứ né nhưng cuối cùng vẫn không tránh được, nếu sớm biết có ngày

hôm nay, lúc đầu hắn nên đối xử với Thẩm Ly tốt một chút, tốt hơn một

chút nữa, ít nhất cũng bảo vệ để nàng đừng bị thương nặng như vậy…



Hắn thật sự đã… đã yêu nàng mất rồi.



Chỉ tiếc là hắn không thể nào nói ra được nữa, Thẩm Ly cũng không thể nào nghe thấy nữa.