Bổn Vương Ở Đây
Chương 55 :
Ngày đăng: 15:37 19/04/20
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh lửa trong góc đang nhảy nhót, chiếu bóng
của nàng lên bức tường đá sau lưng thành một chữ Đại. Tay chân nàng đều
bị xiềng xích huyền thiết nặng nề kéo lại, cổ tay cổ chân nàng bị cố
định, nhưng không phải là dùng gông xiềng mà dùng một cây đinh sắt thô
to bằng ngón tay cái xuyên qua xương nàng, chỉ cần cử động nhẹ sẽ kéo
vết thương, đau đớn xuyên vào tận tim, nhưng cho dù không cử động, trọng lượng của thân thể cũng khiến cổ tay nàng khó lòng chịu nổi, các khớp
sưng phồng lên, xung quanh vết thương bị đinh sắt cắm vào đã thâm đen
thối rữa, khiến người ta không muốn nhìn kĩ.
Người bị treo lúc này giống như đã chết, không còn hơi thở. Nhưng người đối
diện nàng thì biết, chỉ trong chốc lát nữa nữ nhân này sẽ lại tỉnh, sức
sống của nàng luôn mạnh mẽ đến mức khiến người ta kinh ngạc.
“Khụ… Khụ! Khụ!” Đang nghĩ, nữ nhân đối diện bỗng ho kịch liệt, ho như xé tim xé phổi, dường như muốn nôn cả nội tạng ra ngoài.
Giọng nàng kinh động người canh giữ bên ngoài, chỉ nghe mấy tiếng hét: “Này,
Bích Thương vương kia lại tỉnh rồi. Đi thông báo cho đại nhân đến đi.”
“Lần này đến phiên ngươi rồi đó, đại nhân lần này sống lại mất nhiều thời
gian hơn lúc trước, mấy ngày nay thân thể không khỏe, tính tính không
tốt lắm đâu, ta đi liên tục hai lần rồi, lần vừa rồi suýt chút nữa thì
mất đầu, lần này có nói gì cũng đến phiên ngươi rồi.”
“Chậc! Được rồi được rồi, canh cửa nhé.”
Bên ngoài yên tĩnh lại.
Hắn nhìn nữ nhân cách hai lớp song sắt phía đối diện, lẩm bẩm nói: “Có gì
mà không thể khai chứ, ngày nào cũng đánh, cô không sợ đau thì ta nhìn
cũng ghê tởm lắm rồi.”
“Biết người gặp nạn cùng ta không vui thì ta cũng yên tâm rồi.” Giọng nói
khàn đặc của đối phương lên tiếng khiến khóe miệng Bắc Tiểu Viêm giật
giật, bất mãn nói: “Bích Thương vương Thẩm Ly, hôm nay cô không điếc
sao, giọng cũng khỏi rồi, không dễ gì mới khởi đầu một ngày đẹp như vậy, cô không thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút sao?”
Thẩm Ly cúi đầu cười lạnh: “Nơi quỷ quái này có khởi đầu thế nào cũng không
đẹp nổi. Hơn nữa… ta lại hi vọng ngày ngày đều mất hết năm giác quan.”
Bắc Tiểu Viêm cong người, lén nhìn vào đôi mắt bị tóc che mất của Thẩm Ly
nói: “Cũng may, hôm nay mắt cô không nhìn thấy, khứu giác thì sao, xúc
giác thì sao? Chỉ cần không có xúc giác thì hôm nay cô sẽ dễ chịu hơn.”
Thẩm Ly cúi đầu, Bắc Tiểu Viêm trong chiếc lồng đối diện sắc mặt còn tái hơn Thẩm Ly, nhìn thấy nàng thế nào cũng giống như nhìn thấy mình thế ấy,
hắn rụt người vào trong góc, cố sức không thu hút sự chút ý của người
bên ngoài, nhưng lúc Phù Sinh quay đầu vẫn thấy hắn đang co ro trong góc tường.
“Tam vương tử đừng sợ, ngươi phối hợp với bọn ta như vậy, biết thì sẽ nói,
đã nói thì nói hết, bọn ta đương nhiên không bạc đãi Tam vương tử đâu.”
Bắc Tiểu viêm gật đầu. Sợ đến mức không dám thở mạnh.
Trận đòn roi này cứ đánh đến khi Phù Sinh cũng mệt, hắn phẩy tay rồi ra khỏi địa lao, đám tùy tùng cũng theo đó rời đi. Cửa lao khóa lại, chỉ còn
một ngọn lửa, hắn và Thẩm Ly. Nhìn Thẩm Ly toàn thân đầy máu, Bắc Tiểu
Viêm không dám lên tiếng, trong phòng yên lặng hồi lâu, ngược lại là
Thẩm Ly lên tiếng hỏi trước: “Đem tất cả tình báo của Bắc Hải cho chúng
biết, để chúng đoạt được Vương quyền Bắc Hải, khiến bắc Hải tộc trở
thành bù nhìn, Tam vương tử không chút áy náy sao?”
“Ta…” Giọng Bắc Tiểu Viêm có chút rụt rè, “Ta đương nhiên áy náy… Nhưng cũng
đâu còn cách nào, ta không phải là cô, ta không chịu nổi đau đớn như
vậy, hơn nữa Mẫu phi ta có tội, từ nhỏ đã bị người ta kì thị, Bắc Hải
vương tộc đối với ta thật sự không có tình thân. Ta phản bội họ… cũng vì bất đắc dĩ.”
Thẩm Ly khàn giọng lên tiếng: “Ai mà không có nỗi khổ, nhưng chuyện phản bội thật khó để người ta tha thứ được.”
Bắc Tiểu Viêm im lặng: “Người không vì mình trời tru đất diệt, cô… cô hà
tất cứng miệng với họ làm gì, đã đến nước này rồi, họ cần gì cô cứ đưa
chẳng phải xong rồi sao.”
Thân thể Thẩm Ly chỉ nhờ hai sợi xích giữ lại, cho dù là trong tình cảnh này, nàng vẫn cười ha ha: “Thật sự là ta đã ăn rồi…”
Bắc Tiểu Viêm nhìn nàng như yêu quái. Thẩm Ly chỉ nói: “Tam vương tử không
cần lo lắng, bổn vương là thân mình đồng da sắt…” Bắc Tiểu Viêm cúi đầu
lẩm bẩm: “Thật không hiểu cô, tình cảnh này rồi mà vẫn còn cười được.”
Đương nhiên có thể cười, nàng đã được luyện như vậy mà.
Không biết ngồi bao lâu, Bắc Tiểu Viêm dần dần buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng bỗng nghe mấy tiếng động, Bắc Tiểu Viêm cả kinh mở mắt, thấy một hắc y
nhân đang đứng trước mặt Thẩm Ly. Hai tay hắn siết chặt thành quyền, cứ
đưa lên rồi hạ xuống bên tai Thẩm Ly, dường như muốn chạm vào nàng nhưng không dám chạm: “Vương thượng…” Hắn bi ai gọi một tiếng, giọng khàn
đặc. Tay hắn hiện ra một thanh Tử kiếm, chặt đứt huyền thiết xích tứ chi Thẩm Ly, ôm Thẩm Ly đang hôn mê vào lòng, “Ta đưa cô ra ngoài.” Năm chữ này khàn đặc nhưng quyết tuyệt, không để người ta phản bác.