Bổn Vương Ở Đây
Chương 5 :
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
Thẩm Ly lần theo hơi thở tìm đến cửa một
tiểu viện nhỏ, đang không biết làm thế nào để vào thì cửa viện bỗng
“cạch” một tiếng rồi bị đẩy ra, Thẩm Ly vội trốn vào một chỗ tối ở sau
cửa.
Một nam nhân mặc y phục tuần đêm đang xách lồng đèn bước ra, hắn chính là nam nhân
trung niên lúc sáng: “Sắp tới giờ trực rồi, ta đi trước đây, nàng trông
chừng đệ muội nhé, đêm hôm khuya khoắt đừng để muội ấy lại chạy đi tìm
Bán tiên gì đó nữa.”
Nữ nhân bên trong đáp: “Chàng cẩn thận nhé!”
Nam nhân đáp lời rồi quay người rời đi, cửa viện bị đóng lại. Thẩm Ly đang nóng lòng không biết làm sao để vào thì cửa lại được mở ra lần nữa, nữ nhân bên
trong cầm áo khoác đuổi theo: “Đại Lang, áo khoác của chàng đây, đêm
lạnh, đừng để bị cảm.”
Thẩm Ly nhìn vào, cửa đang mở, hai người kia cũng cách rất xa, nàng xông lên chui
thẳng vào trong, vừa nhìn đã thấy phòng của phụ nhân kia vẫn còn sáng
đèn, bà ta đang ngồi trước cửa sổ khâu áo, bóng đổ trên cửa sổ giấy, vô
cùng cô tịch. Cửa phòng bà ta chưa khóa, Thẩm Ly thò đầu lén chui vào
khe hở, vừa nhìn vào, nàng bỗng hiểu ra tại sao hôm nay lại cảm giác
được một luồng khí tức kỳ lạ trên người phụ nhân này.
Sau lưng phụ nhân, một nam nhân trẻ tuổi y giáp tàn tạ đang nhìn y phục khâu dở
trong tay bà, biểu hiện của hắn rất dịu dàng, ánh mắt ấm áp, giống như
đang nhìn vật quý giá nhất trên thế gian này, nhưng hắn không có chân.
Ban ngày dương khí quá thịnh không nhìn rõ thân thể hắn, cuối cùng đến
đêm cũng hiển hiện ra.
Đã biến
thành linh thể rồi sao… Thẩm Ly bất giác thở dài. Phụ nhân kia không bao giờ tìm thấy phu quân của bà ta được, cũng không cần tìm phu quân nữa,
vì nam nhân kia chưa bao giờ rời khỏi bà ta.
Thẩm Ly
không ngờ tiếng thở dài của nàng lại khiến cho nam nhân mặc áo giáp kia
lập tức quay đầu lại, đôi mắt đen đang nhìn Thẩm Ly lập tức biến thành
màu đỏ, hắn há miệng, một luồng âm khí từ trong miệng hắn bay ra không
cho Thẩm Ly thời gian phản ứng, hung ác xông về phía nàng. Hai cánh Thẩm Ly hoảng loạn vùng vẫy: “Đứng lại! Khoan…” Hai tiếng gà kêu còn chưa ra khỏi miệng thì linh thể kia xuyên qua người nàng, âm khí tràn ngập
khiến nàng loạng choạng, lăn hết mấy vòng, đến khi va vào bình gốm ở góc tường mới dừng lại.
“Dừng tay! Dừng tay… Khụ…” Thẩm Ly vội lắc cổ.
Hồn ma kia không nghe nàng nói, chỉ u ám đầy sát khí nhìn Thẩm Ly, chuẩn bị công kích nàng lần nữa.
Thẩm Ly vội
nói: “Ta đến để giúp các người!” Người kia nghe vậy khẽ ngây ra, sắc mặt hòa hoãn đôi chút. Thẩm Ly hít vài hơi, đang muốn lên tiếng thì nữ chủ
nhân bên phòng nọ bị âm thanh trước đó kinh động, mở cửa phòng bên đó,
nữ nhân đó không thấy hồn ma, chỉ kỳ quái nhìn Thẩm Ly: “Con gà trụi
lông này ở đâu ra vậy?” Nói xong liền đi thẳng về phía này, nhưng chưa
đi được mấy bước thì một hòn đá bỗng đập lên đầu nàng ta, nữ nhân trợn
trắng mắt ngã xuống ngất xỉu.
Sau lưng
nàng ta là Hành Vân thân ảnh xuất trần, hắn ném hòn đá trong tay, giọng
hóa thành vô số đốm sáng lấp lánh giống như đom đóm mùa hạ, vây quanh
người phụ nhân, lượn lờ rồi dần dần bay về phía bầu trời đêm sâu thẳm.
“A…a…” Phụ nhân run rẩy đưa tay níu giữ, nhưng nào bắt được gì.
Trần duyên của họ đã hết từ lâu.
Màn đêm lại khôi phục vẻ yên tĩnh, chỉ có phụ nhân nhìn lên bầu trời thổn thức điều gì không rõ.
“Phu nhân!”
Thẩm Ly nhẹ nắm lấy bàn tay vàng vọt của phụ nhân, “Hắn vì muốn bà sống
tốt hơn nên mới rời đi. Tâm ý này bà có cảm nhận được không?”
“Cảm nhận
được…” Im lặng một lúc, cuối cùng phụ nhân khàn giọng nói, “Làm sao
không cảm nhận được, tôi còn nghe thấy nữa… Chàng ngâm nga khúc hát quê
nhà lúc ra đi. Chàng muốn tôi yên tâm.” Nước mắt ẩm ướt của bà ta rơi
đầy tay Thẩm Ly. Thẩm Ly im lặng dìu bà ta về phòng.
Phụ nhân dường như vô cùng mệt mỏi, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Thẩm Ly ở
bên cạnh bà ta một lúc mới ra khỏi phòng, lúc bước ra cửa, Thẩm Ly chỉ
cảm thấy đầu óc váng vất, pháp lực vốn chưa hồi phục được bao nhiêu mà
lại bị phung phí như vậy nên càng cạn kiệt hơn, bước chân nàng không
vững, lúc sắp ngã liền được Hành Vân bên cạnh dìu lấy, chưa kịp đáp tạ
thì Thẩm Ly cảm thấy tim mình co rút, thế giới chợt như trở nên to lớn,
nàng lại hóa nguyên hình, Thẩm Ly còn chưa kịp ngạc nhiên đã nghe Hành
Vân cười khẽ ôm lấy nàng.
“Kết quả như vậy ngươi có vừa lòng không?”
Thẩm Ly biết hắn đang hỏi chuyện của phụ nhân và phu quân bà ta, nàng im lặng một
lúc rồi nói: “Kết quả này từ mười lăm năm trước đã gieo mầm khiến người
ta không vừa lòng rồi.” Một khi người không còn, bất luận là kết quả thế nào cũng đều không phải là kết quả tốt.
Hành Vân cười: “Ồ? Xem ra ngươi đối với chuyện này xúc cảm cũng sâu sắc nhỉ!”
“Chẳng qua
là đã nhìn thấy quá nhiều cô hồn chiến tử trên chiến trường thôi.” Giọng Thẩm Ly nặng nề, “Ta không biết hôm nay khuyên bà ta như vậy là đúng
hay sai, cũng không biết hôm nay như vậy là tốt hay xấu, nhưng ta nghĩ,
nếu ngày sau ta có người thân người yêu, nếu ta chiến tử, trong lòng ta
hi vọng nhất là họ phải mau chóng quên ta đi. Bởi vì quá khứ đã trở
thành hư vô, chỉ có tương lai mới được gọi là cuộc sống.”
Hành Vân sững sờ, nhưng lại cười nói: “Gà ngốc, chỉ có hiện tại mới được gọi là cuộc sống thôi.”
“Về thôi!”
Hành Vân đẩy cửa ôm Thẩm Ly đi về nhà. Hai người quá mệt mỏi nên đều không phát
hiện, sau cánh cửa có một nam nhân mặc áo khoác đang trốn, thấy hai
người đi ra, hắn mới run chân bước vào nhà, dìu nương tử lúc nãy bị Hành Vân đánh ngất trong sân, miệng lẩm bẩm: “Thật sự là một thần tiên,
nương tử! Thật sự là một thần tiên!”