Bổn Vương Ở Đây
Chương 6 :
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
Khói trắng bay lên từ lư hương trong phòng, người ngồi sau thư án gỗ đàn gác bút, khẽ cao giọng: “Thật có chuyện này sao?”
Người quỳ
bên dưới run rẩy hồi đáp: “Tiểu nhân có mười lá gan cũng không dám dối
gạt Thái tử Điện hạ! Em dâu của tiểu nhân mấy ngày trước còn điên điên
khùng khùng, nhưng mấy ngày nay đã khôi phục như người thường, chuyện
thần kỳ đêm đó cũng là tiểu nhân tận mắt trông thấy, vợ của tiểu nhân
tuy lúc đó hôn mê không biết gì, nhưng hàng xóm cũng trông thấy ánh sáng phát ra từ nhà tiểu nhân! Còn chiếc áo xanh này… Tiên nhân kia biến con gà hắn mang theo thành một mỹ nhân, đây là áo hắn cởi cho mỹ nhân mặc,
sau đó mỹ nhân kia lại biến thành gà, áo rơi dưới đất hắn quên lấy đi.”
“Chuyện này đúng là thú vị!” Đan Phụng nhíu mắt, “Phù Sinh, đem người kia về phủ để ta xem hắn có bản lĩnh gì!”
“Dạ!”
Ngày tháng
trong tiểu viện vẫn tĩnh lặng như thường, lá trên giàn nho dần dần phủ
kín, che hết ánh nắng ngày một nóng hơn của tiết trời mùa hạ. Hành Vân
nằm trong sân nghỉ ngơi, bỗng chiếc ghế lắc bị húc một cái, Hành Vân mở
mắt, liếc nhìn con gà đang lăn lộn dưới đất.
“A a! Tại
sao không biến lại được!” Thẩm Ly lăn lộn toàn thân đầy bụi đất, tức
giận kêu ầm lên, “Tối đó rõ ràng đã thành công rồi mà! Mấy ngày nay pháp lực cũng phục hồi rồi, tại sao vẫn không biến lại được!”
Hành Vân khẽ cong đôi mắt, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Đừng kêu nữa!” Hắn nhìn
chiếc áo vải bị Thẩm Ly giày xéo dưới đất: “Chui vào trong y phục mà
biến, cô cứ như vậy mà biến thành hình người thì không hay đâu.” Vừa dứt lời, hắn bỗng nhớ lại dáng lưng thẳng tắp của Thẩm Ly trong ánh sáng
tối hôm đó, nhất thời có chút thất thần.
Nghe Hành
Vân nói vậy, Thẩm Ly đứng dậy nhìn hắn: “Hôm đó thấy ngươi bày trận cũng lợi hại lắm, hay là ngươi bày cho ta trận nào có thể ngưng tụ tinh hoa
nhật nguyệt thử xem.”
“Chỗ này đã có loại trận mà cô nói rồi!” Hành Vân cười nói, “Đến đây lâu như vậy mà cô không hề cảm nhận được gì sao?”
Thẩm Ly ngẩn ra, nhìn trái nhìn phải mới phát hiện đá và cây cỏ được trồng ở sân sau này đích thực đã được xếp theo một quy luật nhất định, chẳng qua là đã
được bày rất nhiều năm rồi, rất nhiều chỗ đã mọc cỏ xanh nên không nhìn
rõ ranh giới, vì vậy mới mê hoặc được mắt Thẩm Ly. Nàng hiểu ra, chẳng
trách nàng ở đây thể lực hồi phục nhanh chóng như vậy, thì ra là nhờ
trận pháp được bày chỗ này.
“Hành Vân,
ngươi ngày càng khiến ta không đoán được đó!” Thẩm Ly đi quanh tiểu viện xem xét kĩ lưỡng một vòng rồi đến trước mặt Hành Vân ngồi xuống nói:
“Một phàm nhân mà có thể đoán được thiên mệnh, lại biết nhiều trận pháp
“Tại sao phải khống chế?”
Hành Vân
nhìn nàng, do dự một lúc rồi nói: “Tối ngày thứ hai khi đem cô về đây
thì ta đã đặt nó ở đó, nếu không thì sau khi cô biến thành hình người
sinh hoạt sẽ hơi bất tiện, cũng không tiện trêu đùa… Đương nhiên, nam nữ khác biệt mới là nguyên nhân quan trọng nhất khiến ta đặt hòn đá ở đó,
chúng ta cô nam quả nữ ở chung một nhà dù sao cũng không hay lắm.”
“Cũng tức là ngày thứ ba được ngươi đưa về, ta đã có thể biến thành người rồi…”
Lúc đó, lúc
đó, à đúng rồi, sáng đó, hắn đang tiễn cô nương áo vải đi, theo hắn nói
thì… “Hôm đó lúc ta chạy đi, vốn dĩ có thể biến thành người rồi, vốn dĩ
không bị đám phàn nhân kia coi như gà trụi lông mà đuổi bắt đem hầm.”
Nàng vốn dĩ chẳng chật vật như vậy…
“Ờ, hình như là vậy đó.” Giọng Hành Vân chợt dừng, dường như vô cùng bất lực nên thở dài: “Lại có một bí mật nữa bị cô khám phá ra, thật là buồn.”
Bù… buồn? Hắn còn mặt mũi mà buồn sao? Nàng mới là người nên buồn đúng hơn chứ!
Cái tên này
rốt cuộc có biết vì hòn đá của hắn mà tôn nghiêm của nàng đã bị tổn
thương đến nhường nào không! Không… Tên này nhất định là biết, hắn nhất
định là đã ẩn núp trong góc tối xem nàng làm trò hề, xem nàng rốt cuộc
có thể giãy dụa đến mức nào!
Thẩm Ly sát ý dâng trào, hận đến mức toàn thân co giật: “Không giết ngươi thì không
đủ vơi đi nỗi huyết hận trong lòng ta.” Nàng nghiến răng nói hết từng
chữ từng chữ, ngẩng đầu lên lại thấy Hành Vân ôm bụng khuỵu xuống đất,
nàng trừng hắn, “Làm gì vậy! Xin lỗi thì đã muộn rồi!”
Hành Vân cười khổ: “Không, chỉ là… khụ…” Còn chưa dứt lời thì cả người hắn bổ nhào về phía trước ngất xỉu.
Thẩm Ly ngây ngốc, nàng cảm thấy hơi thở của Hành Vân trong không khí đã yếu đi
nhiều, người này vốn hư nhược, thị vệ kia đánh hắn chắc cũng không nương tay, lẽ nào đã… đánh cho hắn bị gì rồi sao. Nghĩ vậy, không biết tại
sao một bụng lửa giận còn chưa bộc phát của Thẩm Ly như bị tạt một chậu
nước lạnh, hoàn toàn tắt lụi, nàng vội cúi xuống bên cạnh Hành Vân, đưa
tay bắt mạch cho hắn. Tiếp đó sắc mặt khẽ tái đi.
Yếu, chậm, tướng sắp chết…