Bổn Vương Ở Đây

Chương 58 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Thẩm Ly nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi của Hành Chỉ đang nấu nước bên

ngoài, đoán đã đến lúc hắn nấu nước sắp xong, Thẩm Ly tự mình lẩm bẩm:

“Hôm nay có thể nhìn thấy rồi, không ngờ một ngư phu như ngươi mà nhà

cửa bài trí cũng khá quá.”



Vạt áo trắng lướt qua cửa, bóng người đó lập tức trốn sang một bên, Thẩm Ly nghe thấy một hồi âm thanh lốc cốc leng keng vang lên, chắc là người

bên ngoài trong lúc hoảng loạn đã đánh đổ chậu nước, lúc này đang bối

rối lắm.



Thẩm Ly chờ một hồi bên ngoài cũng không có tiếng động gì, nhưng nàng có thể tưởng tượng được bộ dạng nhíu mày lắc đầu cười khổ của Hành Chỉ.



Thật khiến cho người ta… vô cùng sảng khoái.



Thẩm Ly nghiêng đầu vào trong cong khóe môi, còn chưa vui đủ đã có tiếng

bước chân tiến vào, nàng quay đầu ra nhìn, nhưng lại thấy một thanh niên đen đúa mặc áo vải thô, thật sự giống hệt một ngư dân quanh năm đánh cá bên biển, Thẩm Ly chớp chớp mắt, nghe hắn dùng thanh âm khàn khàn

thường ngày nói: “Mắt cô nương khỏi rồi sao?”



Thẩm Ly nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Năm giác quan này của ta lúc tốt lúc

hỏng, hôm nay vị giác khứu giác xúc giác đều hỏng, nhưng lại có thể nói

có thể nghe có thể nhìn, coi như là một ngày may mắn.”



Thanh niên khẽ nhíu mày: “Sao lại như vậy?”



“Nguyên do cụ thể ta cũng không rõ lắm. Dù sao bây giờ cũng không còn cách nào, cứ tạm thời vậy đã.” Thẩm Ly nhìn vào mắt hắn nói, “Đa tạ công tử đã

giúp ta lấy huyền thiết ở tứ chi ra, thật sự làm phiền ngươi rồi, Thẩm

Ly vốn không nên tiếp tục quấy rầy, nhưng bây giờ ta vẫn không đi lại

được, e là vẫn phải nhờ ngươi chăm sóc mấy ngày.”



Hắn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng rồi ngồi xuống, cầm ly trà chuẩn bị uống, nhưng dường như cảm giác lúc này mình không nên ra vẻ điềm nhiên như vậy, bàn tay lấy ly trà của hắn khựng lại, suy nghĩ một lúc, hắn hắng giọng nói: “Mỗi ngày ta đều phải ra biển đánh cá, cô nương bị thương nặng, mấy

ngày trước vì chăm sóc cô nương đã chậm trễ không ít thì giờ, mấy ngày

sau này không thể chậm trễ nữa.”



Thẩm Ly khẽ động khóe môi: “Ta trả tiền cho ngươi là được rồi.”



“Không phải là vấn đề tiền tài mà là thời gian đã mất, cô đã làm chậm trễ cuộc đời của tại hạ.” Cổ họng Thẩm Ly nghẹn lại, lòng nghĩ mình không nên

hùa theo lời hắn nữa, nào ngờ lúc này nàng đã dùng im lặng để đáp trả

rồi, nhưng Hành Chỉ vẫn mặt dày vô sỉ nói, “Chi bằng thế này, trước đó

cô nương đã đồng ý một nguyện vọng của tại hạ rồi, nhưng chuyện gì cũng

phải thành đôi mới hay, hay là cô đồng ý thêm một nguyện vọng nữa của ta được không?”



“Ngươi muốn gì?”



“Bây giờ cho dù tại hạ nói ra e là cô nương cũng không làm được, cứ để đó

trước đã. Nếu vậy ta cũng có thể tận tâm giúp cô nương dưỡng thương.”



Thẩm Ly nghiêng đầu nhìn hắn hồi lâu: “Thì ra công tử là người nói nhiều như vậy.”



“Trước khi lấy huyền thiết ra, cô nương giống như người chỉ cần nói thêm một

lời thì sẽ đoạn khí mà chết, đương nhiên ta không dám nói nhiều. Còn

nay…” Hắn dừng lại, cuối cùng vẫn uống ly trà trong tay, mép ly che mất
nhóm lửa nấu cơm trưa cho Thẩm Ly.



Lúc khứu giác của Thẩm Ly hồi phục luôn ngửi được mùi tanh của biển trên

người hắn, chỉ là mùi này không giống với mùi lúc ban đầu, lúc đó trên

người hắn toàn là mùi gió biển, không nhuốm chút mùi tanh của cá, giống

như như hắn hóng gió trên biển mấy tháng vậy, nhưng bây giờ trên người

hắn mùi gì cũng có, mùi mặn, mùi cá tanh, mùi máu tanh…



Hắn đang nghiêm túc làm một ngư dân…



Giống như hắn đầu thai thành phàm nhân vậy, tuy vẫn mang ký ức của Thiên

giới, nhưng hắn cũng chỉ chăm chú làm những việc một phàm nhân nên làm.



Gần đây Thẩm Ly rảnh rỗi buồn chán, buổi sáng chờ Hành Chỉ đi rồi, nàng dạo vài vòng quanh sân, cảm thấy thật quá vô vị nên bước ra khỏi cửa, muốn

đi xem thường ngày những ngư dân gần đây đánh bắt thế nào, bây giờ nàng

đi không nhanh, bởi vậy khi nàng đến được ngư thôn gần nhất, người đi

đánh cá buổi sáng đã về hết, họ đang dỡ cá trong thuyền mình ra, chỉ có

Hành Chỉ vẫn đứng trên thuyền mình, nhìn chiếc thuyền xoa xoa mi tâm như đang nhức đầu.



Thẩm Ly cũng hơi hiếu kỳ, nàng bước lên cầu đi đến chỗ Hành Chỉ neo thuyền:

“Không bắt được cá sao?” Vừa dứt lời, Thẩm Ly nhìn thấy vật trên thuyền

hắn, cả thuyền toàn là ngọc trai và kỳ trân dị bảo, nhưng không thứ nào

có thể ăn được.



Bây giờ Thẩm Ly chưa hồi phục pháp lực, bởi vậy không phát giác được khí

tức thần minh trên người Hành Chỉ, nhưng Long vương đâu phải kẻ ngốc,

biết Thần quân đang giăng lưới trên biển của mình, làm sao bỏ qua cơ hội tốt để tặng lễ vật, thiết nghĩ cá mắc vào lưới của Hành Chỉ cũng bị

Long vương kéo đi mất, đổi lại một đống đồ này, Thẩm Ly không nhịn được

mà phì cười một tiếng.



Hành Chỉ vốn đang không vui, nhưng thấy Thẩm Ly cười hắn cũng cong mắt: “Sao cô lại ra đây?”



“Ta muốn xem thử đánh cá thế nào.” Thẩm Ly chỉ chiếc thuyền không có con cá nào nói, “Nhưng mà xem ra hôm nay ngươi không bắt được cá rồi.”



Hành Chỉ gật đầu: “Không sai, hôm nay ta cố ý bắt những thứ này.”



Người này nói dối mà cũng không nấc lấy một cái. Thẩm Ly ngồi xuống cầu: “Ta

thấy nhiều bảo bối như vậy chi bằng lấy mấy cái đem bán đi.”



Hành Chỉ lắc đầu, chỉ nhặt mấy con trai: “Nhiều quá lấy cũng vô ích, chiều ta sẽ vứt hết xuống biển.”



“Đừng nha!” Thẩm Ly gọi hắn, “Ta chọn mấy cái đã!” Nàng vội nhảy vào trong

thuyền, Hành Chỉ đến dìu nàng, lúc này các ngư dân sau lưng đi lại vội

vã, có người không chú ý va phải Thẩm Ly, Thẩm Ly bèn bổ nhào tới phía

trước, đầu đập vào ngực Hành Chỉ, bị hắn ôm thật chặt, ngực dán vào

ngực, gần như có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.



Cái ôm này, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn, giống như trong giấc mơ kia.