Bổn Vương Ở Đây

Chương 59 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Cái ôm quá chân thực, tim đập quá điên cuồng, Thẩm Ly bị nhịp tim của mình

chấn động bàng hoàng sực tỉnh, nàng dùng lực đẩy Hành Chỉ ra, nhưng mình lại suýt chút vướng vào lưới cá đằng sau, Hành Chỉ đưa tay giữ lại,

giọng mang vài phần than thở: “Hấp tấp như vậy lỡ như rơi xuống nước lại phải chờ người ta đến cứu nữa sao?”



Vừa dứt lời, Hành Chỉ ngẩn người, hắn quay đầu mất tự nhiên ho vài tiếng,

Thẩm Ly lại vờ như không nghe thấy, chỉ cúi đầu nhìn đám kỳ trân dị bảo

nói: “Ta không khách sáo đâu, ta tự chọn nhé.”



Hành Chỉ hơi kinh ngạc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thẩm Ly, tiếp đó

ánh mắt dịu đi: “Ừ, nếu thích thì cho cô hết, không trả lại nữa.”



Bàn tay đang lục lọi của Thẩm Ly khựng lại, tuy nàng ở Thiên giới không lâu nhưng cũng biết con người Hành Chỉ xưa nay không thích nhận lễ vật, đồ

của Long vương tặng nếu lấy một hai cái thì không sao, coi như nể mặt

Long vương, nhưng nếu nhận hết thì lại khác.



Thẩm Ly không đáp hắn, chỉ cúi đầu tìm một hồi, trong chiếc thuyền đầy ngọc

ngà châu báu, có một miếng đá trắng hình tròn trông như ngọc nhưng không phải ngọc là có vẻ bình thường một chút, Thẩm Ly nhặt nó lên nói: “Xem

tới xem lui chỉ có viên đá này là vừa mắt, ta lấy nó nhé, những thứ khác tùy ngươi.”



Hành Chỉ gật đầu: “Ta đem trai đi đổi mấy con cá rồi chúng ta về nhà ăn cơm.”



Hai người vừa bò lên cầu, Hành Chỉ đang lấy trai tìm người đổi cá, nhưng

vừa nói với một ngư phu thật thà được vài câu, bên cạnh bèn truyền đến

một giọng nói âm dương quái khí: “Vị tiểu ca này lại vớt được trai rồi.” Hắn đi tới phía trước, hung ác trừng ngư phu thật thà một cái, cá trong tay ngư phu đang định đưa cho Hành Chỉ hết, nhưng bị hắn trừng như vậy, ngư phu rụt tay lại, người kia đẩy ngư phu một cái rồi khinh khi nói,

“Đi đi, đồ không có mắt, cản đường lão tử.”



Ngư phu vội lấy cá, nhìn Hành Chỉ như xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.



Ánh mắt Hành Chỉ lúc này mới nhàn nhã rơi trên người kẻ đó, hắn không nói

gì mà chỉ cười, lại thấy hắn xốc xốc thắt lưng nói: “Chắc ngươi không

biết ta đâu, ta là Vương Bảo trưởng tử của Vương gia Trưởng thôn, ta

thấy tiểu ca ngày ngày lấy trai đổi cá, thiết nghĩ chắc ngươi không

thích trai, trùng hợp là chỗ ta có không ít cá, ngươi cứ đổi với ta được rồi. Chỗ trai này, à, còn trên thuyền ngươi nữa, đưa hết cho ta đi.”



“Không đổi.” Hành Chỉ nhàn nhạt nói, “Ta định vứt đi.”



Lời hắn đúng là sự thật, nhưng nghe vào tai Vương Bảo lại có một ý khác,

hắn khẽ cao giọng: “To gan, ta là trưởng tử của Trưởng thôn! Tại sao

ngươi vứt những bảo vật đó đi cũng không chịu cho ta! Ngươi có ý kiến gì với ta sao? Ngươi có ý kiến với ta chính là có ý kiến với Trưởng thôn!

Coi chừng ta ăn không được thì đạp đổ đó!”


Nàng như rơi vào một không gian vô tận, bên trong không có gì cả, có khi bây giờ bị người ta giết… nàng cũng không biết.



Thẩm Ly khống chế cảm xúc của mình, để mặc mình bềnh bồng trong không gian

tăm tối này. Nàng không hoảng loạn, chỉ nghĩ qua hôm nay là sẽ ổn, nhưng ngày hôm nay rốt cuộc dài bao lâu, bây giờ là giờ gì, nàng không biết,

Hành Chỉ có về chưa, nhìn thấy nàng sẽ có phản ứng thế nào, nàng cũng

không biết.



Trời đất dường như chỉ có một mình nàng, khắc khoải trong hư vô như vĩnh viễn không bao giờ bước ra được.



Lòng nàng bắt đầu sợ hãi, nếu nàng không khỏi thì phải làm thế nào đây? Nếu

từ nay về sau nàng cứ như vậy thì phải làm thế nào đây? Nàng còn có rất

nhiều việc chưa làm, còn có rất nhiều lời chưa nói, còn có rất nhiều

điều không cam… Nàng làm sao có thể sống hết quãng đời còn lại ở đây.



Thẩm Ly muốn thoát khỏi nơi này, nàng bắt mình không ngừng trốn chạy, nhưng

trong bóng tối vô tận này, nàng vốn không biết có phải mình đang chạy

không, nàng không nhìn thấy phương hướng, không nhìn thấy đường, thậm

chí không nhìn thấy cả bản thân, không biết sống chết…



Thời gian dường như trôi cực nhanh rồi lại cực chậm, nàng không biết mình ở

trong bóng tối bao lâu, bên tai bỗng có thể nghe thấy một tiếng động khe khẽ, có người đang gọi nàng: “Thẩm Ly, đừng sợ, ta ở đây, đừng sợ.”

Người đó đang gắng sức đè nén cảm xúc của hắn, nhưng Thẩm Ly nghe được

sự đau xót trong lời nói, đau xót đó cứ như muốn nhấn chìm lấy nàng.



Mũi ngửi được mùi của thế giới bên ngoài, mùi tanh của biển trên người hắn, còn có một mùi ám hương rất nhạt, đó là mùi chỉ Hành Chỉ mới có, mùi

thuộc về thần minh, mùi khiến người ta yên lòng…



Tứ chi dần dần hồi phục cảm giác, nàng biết mình đang được ôm trong một

vòng tay, ôm thật chặt, giống như đang bảo vệ nàng, nhưng cũng như đang

dựa dẫm vào nàng. Nàng dùng sức đưa cánh tay lên ôm lại hắn, nhẹ phủ lên vai hắn.



“Ngươi sẽ ở mãi đó chứ?” Nàng nghe thấy giọng mình khàn đặc, rã rời như không thể nói được câu tiếp theo.



Vòng tay càng chặt hơn, khiến Thẩm Ly cảm thấy xương cốt bị siết đến đau,

nhưng đau đớn như vậy lại khiến nàng dậy lên một cảm giác vô cùng ấm áp: “Ta ở đây.” Hắn nói như lập lời thề bên tai nàng, “Ta sẽ mãi ở đây.”



Thẩm Ly cười cười: “Vậy lần sau ta sẽ không sợ như vậy nữa.”



Cổ Hành Chỉ nghẹn lại, nhất thời không nói được lời nào nữa