Bổn Vương Ở Đây

Chương 60 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Sau hôm đó, trước lúc Hành Chỉ ra ngoài đều gọi Thẩm Ly dậy, xác nhận hôm

nay có phải nàng có thể cảm nhận được sự vật không. Hai ngày đầu Thẩm Ly còn tương đối phối hợp, nhưng không được mấy ngày thì Thẩm Ly hết kiên

nhẫn, lúc Hành Chỉ gọi nàng chỉ trùm chăn lại: “Nhìn thấy nghe thấy

nhưng không có xúc giác, không có vấn đề gì hết, đi đi đi đi.”



Bàn tay đưa ra của Hành Chỉ dừng lại trong không trung, nghe thấy hơi thở

đều đều của Thẩm Ly, hắn dở khóc dở cười nhìn nàng, nhìn dáng vẻ hôm nay của nàng, ai nghĩ được hôm đó nàng lại sợ hãi thành như vậy. Sắc mặt

trắng bệch, toàn thân run rẩy, tay chân lạnh băng, có lẽ trong lúc vô

thức nàng mới lộ ra những cảm xúc như vậy, Hành Chỉ nghĩ, Thẩm Ly này

nếu còn có chút thần trí sẽ tuyệt đối không cho phép bản thân bày ra bộ

dạng yếu đuối như vậy.



“Trong nhà hết thức ăn rồi, ta không nấu cơm sáng, bây giờ ta đi chợ mua thức

ăn đây, một lúc nữa sẽ về, cô đói thì lấy nước lừa bụng mình đi nhé.”



Trong chăn lại ừ hử đáp vài tiếng.



Hành Chỉ lắc đầu bước ra ngoài.



Nhưng Hành Chỉ đi không lâu thì Thẩm Ly tỉnh lại, giở chăn nằm trên giường

ngây người, nàng cảm thấy hiện giờ tình cảm nàng trao cho Hành Chỉ thật

sự đã quá nhiều, nhiều đến mức gần như không chịu sự khống chế của nàng

nữa, bây giờ nàng đang nghĩ, qua hết thời gian này sẽ thu tất cả cảm xúc lại, nhưng mà… có thật sự là thu lại được không?



Chưa bao giờ dựa dẫm vào ai nhiều đến vậy, Thẩm Ly có cảm giác nàng đang đốt lửa thiêu mình…



Nàng thở dài, ngủ không được nữa nên tung chăn xuống giường rửa mặt, nhưng

vừa ra sân định lấy nước, bỗng nghe mấy tiếng động khe khẽ, ánh mắt Thẩm Ly trầm xuống, biết hôm nay kẻ đến tuyệt đối không vô dụng như mấy tên

lưu manh hôm trước. Nàng khẽ nghiêng đầu: “Kẻ đến là ai?”



“Soạt soạt” mấy tiếng đáp xuống, trong sân có năm hắc y nhân chia nhau ra đứng: “Vương gia để bọn ta tìm khổ quá.”



Thẩm Ly quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đang nói, khiến hắn

lạnh người đi, người đó lập tức đưa mắt sang bên cạnh, mấy người xung

quanh nối tiếp nhau nuốt nước bọt, trước đó Thẩm Ly đốt Phù Sinh bị

thương, diệt mấy chục ma nhân và đồng bọn của chúng, sự tích này mọi

người đều từng nghe đến, thảm trạng của nàng ở trong lao bọn chúng cũng

từng thấy, nhưng người bị thương thành như vậy mà nay tứ chi toàn vẹn

đứng trước mặt chúng, khiến người ta không khỏi nảy sinh sợ hãi, chúng

nhân nhất thời không dám tiến tới.



Kẻ cầm đầu nghiến răng nói: “Sợ cái gì, Phù Sinh đại nhân nói hiện giờ cô

ta chưa chắc đã hồi phục pháp lực, chẳng qua chỉ là một phế nhân, lúc

này tìm được mà không bắt, các ngươi muốn về thọ hình hết sao!”



Câu cuối cùng đã chọc vào sợ hãi trong lòng chúng nhân, mấy người nhìn

nhau, vừa muốn ra tay lại nghe Thẩm Ly cười lạnh một tiếng: “Chủ nhân
ngơi vài ngày rồi ta sẽ đưa nàng lên phía Bắc.” Nói xong hắn đứng dậy

định đi.



“Ê, chờ đã.” Thẩm Ly gọi hắn lại, “Trên người ngài… có phải bị thương rồi không?”



Hành Chỉ quay đầu cười cười: “Ta thì có thể bị thương gì chứ?”



Phải rồi, hắn là một thần minh lợi hại như vậy, làm sao hắn có thể bị thương…



Trong căn phòng tối đen, một người lặng yên đứng đó, y bào to rộng gần như

che mất mặt hắn: “Thần Hành Chỉ…” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, “Kế hoạch chưa

thành, hắn xuất hiện quá sớm rồi.” Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng

nhìn thanh niên hắc y bên cạnh, “Thiếu chủ, đây là kết quả người muốn

sao?”



Mặc Phương chỉ lạnh lùng nói: “Chuyện khác thì được, chỉ riêng Thẩm Ly không thể động vào.”



Phù Sinh bật cười mỉa mai: “Sự nhân từ này của Thiếu chủ tại sao lúc thoát

khỏi Ma giới không dùng đến! Ta còn nhớ rất rõ là có Tướng quân muốn

“cứu” người từ trong tay ma nhân, là người dùng kiếm lén giết chết hắn!

Lúc đó tại sao không thấy người nhân từ như vậy!”



Mặc Phương lặng lẽ nhắm mắt. Phù Sinh tiếp tục nói: “Không thể động vào

Thẩm Ly. Người biết rõ Phụng hỏa châu là thứ không thể thiếu trong kế

hoạch mà vẫn thả cô ta đi! Thiếu chủ ơi Thiếu chủ, nhi nữ tư tình thật

đã làm mờ mắt người rồi sao? Những gì bỏ ra mấy trăm năm nay cứ vậy mà

chôn hết chỗ Thẩm Ly sao? Nếu Chủ thượng biết được nhất định sẽ đau lòng lắm.”



“Ta sẽ tìm cách thay thế.” Mặc Phương im lặng hồi lâu rồi nói, “Lần này

ngươi muốn lên phía Bắc tìm chỗ của Kim xà đại yêu, ta nghe nói ở đó có

rất nhiều kỳ trân dị bảo, ta tự sẽ đi tìm, nếu có thể tìm được vật thay

thể Phụng hỏa châu thì ngươi không được động vào Thẩm Ly nữa.”



Phù Sinh cười lạnh: “Nếu có thể tìm được đương nhiên thuộc hạ sẽ không động vào Thẩm Ly nữa.”



Mặc Phương gật đầu quay người rời đi.



Phù Sinh yên lặng ngồi một lúc, bỗng có người đến báo: “Đại nhân, trong một trăm người bắt về kia, sau khi uống đan dược thì chết hết chín mươi lăm người, có ba người hoàn toàn thành ma nhân, còn có hai người hôn mê.”



“Phế vật, giết.” Phù Sinh phẩy tay, cho kẻ đó đi, hắn nghĩ một lúc lại nói,

“Cho mấy kẻ thoát khỏi tay Hành Chỉ uống đan dược đi. Bọn chúng từng tập pháp thuật, nếu thành chắc sẽ lợi hại hơn.”



“Dạ, đại nhân, còn một chuyện nữa, Tam hoàng tử Bắc Hải đã không còn cơ mật gì có thể tiết lộ nữa.”



Phù Sinh gật đầu: “Nếu vậy thì moi nội đan ra, đặt chung với hai vật kia, bảo quản cho kĩ.”