Bổn Vương Ở Đây

Chương 61 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Gió lạnh rít gào, một cánh cửa đá lớn sừng sững giữa sơn cốc, chắn toàn bộ

đường lên núi, rất nhiều người đang chờ trước cửa, có người nhắm mắt

dưỡng thần, có người tụm năm tụm ba trò chuyện.



"Lạnh không?"



"Ngài thấy sao?" Thẩm Ly cởi áo khoác lông hồ Hành Chỉ mặc cho mình, đặt



vào lòng Hành Chỉ, "Ngài tự khoác đi. Ta cảm thấy nhiệt độ vừa đẹp!"



Lời này của Thẩm Ly thu hút rất nhiều ánh mắt của những người bên cạnh.

Người lên Đại tuyết sơn này mua bán, ai mà không có chút tu vi, có yêu

quái bá chủ một phương, có cao thủ trong môn phái tu tiên, thân thể họ

đều mạnh hơn người thường cả trăm lần, nhưng giá lạnh nơi đây không như

những nơi khác, trong gió tuyết còn có vài phần pháp lực, cắm vào tận

xương tủy, cho dù là pháp chướng cũng không chống được, nếu ở nơi này mà không dùng ngoại vật để tránh lạnh thì đích thực là quá nổi bật.



Hành Chỉ cầm áo lông không khách sáo khoác lên người mình, Thẩm Ly phải chờ

đợi nên có chút bực bội, nhìn cánh cửa lớn phía trước hỏi: "Chẳng phải

nói trời tối sẽ mở cửa sao? Mặt trời xuống núi không biết đã bao lâu,

sao



còn chưa cho vào?"



Hành Chỉ nhìn sắc trời: "Chắc là chủ nhân quên rồi!"



Vừa dứt lời, đèn đuốc trên cửa tự động sáng lên, cửa đã "cách" một tiếng



mở ra, bên trong có bậc thang hướng lên, đuốc hai bên đường đã được đốt

sáng, dòng người từ từ đi vào trong. Đường núi dài nhìn mãi không thấy

đích, Thẩm Ly cau mày: "Kim xà yêu của Tuyết sơn này có lai lịch thế nào mà làm



cao quá vậy? Trước đây sao ta chưa từng nghe nói đến."



Hành Chỉ bật cười: "Vậy chỉ có thể chứng minh là nàng không thích mua bán

bảo vật." Hành Chỉ nói, "Tuổi của xà yêu này có khi còn nhiều hơn cả ta,



nàng cứ đi vào đi, coi như tôn kính trưởng bối vậy."



Thẩm Ly khẽ kinh ngạc: "Già hơn ngài ư? Là yêu từ thời Thượng cổ à?"



Hành Chỉ nghe bốn chữ phía trước của Thẩm Ly, thân hình cứng đờ, khẽ



quay đầu nhíu mày, nhìn chăm chăm Thẩm Ly một lúc rất lâu. Thẩm Ly bị nhìn

đến sởn gai ốc, cũng quay lại nhìn về phía sau, cuối cùng xác nhận người Hành Chỉ nhìn là mình, Thẩm Ly vừa định hỏi hắn sao như thế, nhưng chợt



nhận ra kịp, vừa rồi hình như nàng đã buột miệng nói lời không nên nói



"A" Thẩm Ly suy nghĩ một lúc rồi an ủi, "Ta cảm thấy, không có ai từng tuổi như ngài mà vẫn có dáng vẻ giống ngài" Lời này hình như cũng không

đúng Thẩm Ly gãi gãi đầu, bảo nàng nói lời ác độc hay giết người thì

được, nhưng chuyện an ủi này đích thực nàng có chút lực bất tòng tâm,

"Ta muốn



nói thật ra tuổi của ngài, nếu ngài không nói thì không ai nhìn ra được."



Thấy mày Hành Chỉ khẽ nhếch, Thẩm Ly vỗ trán thở dài: "Thôi được rồi, xin

lỗi, ta nói sai rồi." Quả nhiên chuyện vòng vèo an ủi người khác này

đúng là



không thích hợp với nàng chút nào!



"Nàng có ngại không?"


"Ô!" Kim nương tử bỗng nhiên trầm ngâm thốt, "Thì ra là vậy!"



Thẩm Ly ngước mắt nhìn, Kim nương tử nói: "Cô nương là thân phụng



hoàng. Theo nô gia thấy, cách đây không lâu ắt hẳn cô nương đã vừa Niết bàn,

theo lý thì bất kể là thân thể hay linh lực đều sẽ tăng biến, nhưng

trong thân thể cô nương hình như có một vật có sức mạnh to lớn, khi cô

nương Niết bàn thì hóa kiếp đã thiêu đốt vật này hòa vào trong huyết

mạch, vật này và linh lực trong người cô nương tương khắc, hai bên đối

kháng khiến cô nương tạm thời mất đi pháp lực, năm giác quan lúc hỏng

lúc tốt. Nếu để lâu thì tình trạng này càng thêm nghiêm trọng, có khi cô nương sẽ thật sự trở thành phế



nhan cũng không chừng."



Thẩm Ly nhớ đến sự hoang mang trong lúc năm giác quan mất hết hôm đó, lòng trầm xuống.



"Cách duy nhất hiện nay là khiến hai sức mạnh trong thân thể cô nương dung

hợp, đả thông kinh mạch, vậy mới có thể thật sự hoàn thành Niết bàn



trùng sinh của cô nương."



Mắt Thẩm Ly sáng lên: "Kim nương tử có cách sao? Nếu Kim nương tử



bằng lòng giúp, ngày sau Thẩm Ly nhất định báo đáp."



Kim nương tử che miệng cười: "Nô gia đích thực là có cách, còn về báo đáp



ấy à Cô nương lấy thân báo đáp có được không?"



"Việc này" Cổ họng Thẩm Ly chợt nghẹn, nhưng nghe Hành Chỉ lên tiếng: "Tinh

tú ở Thiên ngoại thiên gần đây sáng hơn một chút, nếu Kim nương tử



bằng lòng trị cho Thẩm Ly, Hành Chỉ nguyện hái sao báo đáp."



Mắt Kim nương tử sáng lên: "Ai ôi, ai ôi, ai ôi! Tinh tú ở Thiên ngoại

thiên mấy ngàn năm trước nô gia có cầu thế nào Thần quân cũng không chịu cho, lần này lại đồng ý dễ dàng." Nàng ta cười híp mắt: "Trước đó coi

như nô gia đã hiểu lầm Thần quân ngài, thì ra ngài rất coi trọng cô

nương này! Sao Thần quân không sớm biểu hiện ra chứ, nếu không nô gia

đâu dám quang minh



chính đại dụ dỗ cô nương này như vậy."



Thẩm Ly nghiêng đầu nhìn Hành Chỉ, mấp máy miệng muốn hỏi, những



tinh tú đó chắc không thể tùy tiện hái đâu phải không? Nếu hái rồi ngài có gặp



chuyện gì không?



Hành Chỉ cũng nhìn Thẩm Ly, cười nhạt lắc đầu, tất cả nghi vấn của Thẩm Ly

đều bị nuốt xuống theo nụ cười của Hành Chỉ. Hắn không cho nàng lên

tiếng hỏi, giống như đang sợ bị trả hỏi về sứ mệnh vậy.



"Được, nô gia trị bênh giúp cô nương là được, nhưng hôm nay sắc trời không còn sớm nữa, các người lên núi cũng mệt, hãy về ngủ một giấc trước, ngày

mai sẽ tính." Kim nương tử đi vào trong vài bước, nhưng giống như nhớ ra điều gì, lại quay đầu nói với Thẩm Ly, "Suýt nữa thì quên rồi, một khi

trị liệu bắt đầu, trong vòng chín ngày ngày nào cũng phải tiếp nhận trị

liệu, không thể thiếu ngày nào, nếu thiếu thì công sức trước đó bỏ phí

không nói, có khi còn



khiến mệnh cô nương xuống suối vàng."



Thẩm Ly ôm quyền: "Làm phiền Kim nương tử!"