Bổn Vương Ở Đây

Chương 62 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Hôm sau, gió tuyết bên ngoài vẫn sột soạt, Kim nương tử dẫn Thẩm Ly và Hành Chỉ xuyên qua đại điện dùng để giao dịch mua bán, trong điện không một

bóng người, có lẽ ban ngày ở đây không mở cửa, trong đây kỳ trân dị bảo

bày la liệt trên bàn, Thẩm Ly quay đầu quan sát, Kim nương tử bật cười:

"Đồ ở đây nô gia dùng để bán, nếu cô nương thích, nô gia coi như bớt một mối làm ăn tặng cho cô nương vậy, nhưng nếu cô nương bằng lòng hôn nô

gia một cái



thì càng tốt hơn."



Khóe miệng Thẩm Ly giật giật, Hành Chỉ sau lưng vặn đầu nàng thẳng lại,



ép nàng nhìn về phía trước: "Đi thôi."



Kim nương tử bật cười: "Chẳng qua nô gia chỉ nói đùa thôi, thế mà Thần



quân đã ghen rồi sao, thật là bụng dạ hẹp hòi."



Hành Chỉ đẩy Thẩm Ly bước về phía trước, không đếm xỉa đến nàng ta.



Xuyên qua đại điện, lại đi qua một khoảng trời tuyết, đến trước một sơn



động, Kim nương tử quay người nói: "Thần quân nên dừng bước, bên trong là chỗ nô gia trị thương cho cô nương, mong Thần quân canh giữ ngoài động



đứng cho ai vào."



Hành Chỉ nói: "Ta cũng có thể vào trong canh giữ."



"Vậy đâu có được." Tay Kim nương tử hiện lên một luồng khí trắng, nàng ta



đưa tay kéo Thẩm Ly: "Chút nữa nô gia phải cởi y phục cho cô nương, da thịt nữ nhân sao có thể để Thần quân tùy tiện nhìn thấy, cho dù ngài là Thần quân cũng không được. Nếu ngài kiên quyết muốn vào trong, vậy được

thôi, ngài trị thương cho cô nương đi, ta đứng bên cạnh canh giữ chỉ

đạo, chỉ là trong quá trình trị thương nhất định có tiếp xúc da thịt,

Thần quân, ngài" Đôi mắt tỏa



ra nét yêu mị, giọng điệu ba phần đùa cợt, "Ngài làm được không?"



Ý cười trên mặt Hành Chỉ không giảm: "Vậy thì ta canh giữ bên ngoài là

được." Đối diện với khiêu khích trần trụi của Kim nương tử, Hành Chỉ lại xuống nước nói một câu như vậy khiến Thẩm Ly không khỏi kinh ngạc, nàng đang ngây ngốc, lại nghe Hành Chỉ nói: "Nhưng mà mong Kim nương tử nên

biết chừng mực, chớ nên có những hành động không cần thiết, chạm đến

giới hạn



của ta."



Vừa dứt lời, Thẩm Ly cảm thấy khí lạnh xung quanh càng thêm lạnh hơn, Kim

nương tử lại bật cười nói với Thẩm Ly, "Nào, cô nương, chúng ta vào

thôi." Sau đó đưa nàng vào một động huyệt tối đen. Lúc hoàn toàn vào bên trong, bước chân Thẩm Ly chững lại, ở trong này không nhìn thấy gì cả,

thanh âm hình như cũng bị bức tường dày chắn hết, mũi cũng không ngửi

được bất cứ mùi gì, giống như lần trước rơi vào tình cảnh năm giác quan

mất hết, chỉ có tay vẫn bị Kim nương tử nắm lấy.




"Ngậm châu sinh ra?" Kim nương tử ngoẹo đầu nghĩ nghĩ, "Ô, thì ra cô



nương chính là Bích Thương vương đỉnh đỉnh đại danh sao."



"Sức mạnh này nếu Vương gia bẩm sinh đã có, vậy theo thiển kiến của nô gia,

nhất định là linh lực pháp thuật mà cô tập sau này tương khắc với sức



mạnh đó, bởi vậy mới khiến hai sức mạnh không thể dung hòa."



Linh lực pháp thuật tập sau này Tất cả nàng đều học từ Ma quân, nhưng Bích

Hải Thương Châu cũng là Ma quân đưa cho nàng. Ma quân đã biết Bích Hải

Thương Châu thì nhất định biết linh lực trong cơ thể nàng tương khắc với Bích Hải Thương Châu, nếu đã vậy Tại sao bao nhiêu năm nay Ma quân vẫn



dạy nàng như thế?



Năm ngày sau đó, Thẩm Ly ngày ngày ở trong động huyệt cùng Kim nương tử,

mỗi lần trị liệu, Kim nương tử luôn trêu ghẹo nàng không ít lần, một hai lần đầu không quen, nhưng mấy lần sau Thẩm Ly cũng chai lì, dù sao Kim

nương tử cũng biết chừng mực, không làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng

trong lúc trị liệu Kim nương tử cũng thường phân tâm trò chuyện với Thẩm Ly, những sự tích Thượng cổ được kể từ miệng nàng ta luôn mang một

phong vị khác.



Nàng ta cũng bới móc rất nhiều chuyện Hành Chỉ từng làm trước đây, ví dụ như cái gì mà lúc mới sinh ra vì gương mặt quá đẹp nên bị chúng thần tặng

hoa cài đầu trêu chọc, rồi cái gì mà thi sắc đẹp với thần Thanh Dạ bị

thua một



phiếu, vậy nên phẫn hận mấy trăm năm không hề bước ra khỏi cửa phòng.



Cuối cùng vẫn nhờ thần Thanh Dạ lấy mỹ tửu dụ dỗ nên mới nguôi ngoai.



Thẩm Ly cảm thấy rất buồn cười, thì ra trước đây Hành Chỉ là người như vậy,

chỉ là sau này, thần minh từng người từng người chết đi, Thiên ngoại

thiên càng trở nên cô tịch, chí hữu Thanh Dạ bị trời phạt vĩnh viễn đọa

vào luân hồi, hắn phải dùng sức một mình chống đỡ Thiên ngoại thiên, chỉ còn một mình đứng trong thế gian nhìn núi sông biển hóa.



Trải qua bao nhiêu mất mát như vậy bảo hắn làm sao không đạm mạc.



Quan hệ của Thẩm Ly và Kim nương tử sau những chuyện này càng trở



nên hòa hợp hơn, còn Hành Chỉ mỗi lần đứng canh ngoài động, nghe thấy họ

nói những chuyện liên quan đến mình, hắn hận không thể vĩnh viễn không

nhớ lại những chuyện đó, vỗ trán thở dài: "Rắn mà trở thành yêu nhân

lưỡi thật dài



quá!"



Vậy là năm ngày sau, Hành Chỉ không dùng pháp thuật nghe lén nữa, chỉ canh giữ bên ngoài chờ Thẩm Ly ra.