Bổn Vương Ở Đây

Chương 63 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Thẩm Ly nhíu mày: "Ta chỉ biết mình được sinh ra trên chiến trường, phụ thân mẫu thân đều là người trong quân đội Ma tộc, ta được Ma quân nuôi lớn,

ngàn năm nay chưa từng có ai nghi ngờ về thân phận của ta, ta cũng không



cảm thấy thân thế mình ly kỳ."



Kim nương tử im lặng: "Có lẽ Ma quân của muội vẫn còn nhiều chuyện giấu

muội đấy, chi bằng chờ vết thương khỏi rồi muội về hỏi hắn xem, có khi

sẽ biết được." Nàng ta đưa tay cởi thắt lưng Thẩm Ly, "Còn hai lần trị

liệu nữa là



không thể chạm vào muội thế này nữa, nô gia thật không nỡ."



Thẩm ly bật cười: "Kim nương tử có ơn với Thẩm Ly, chờ khi Thẩm Ly làm xong

hết mọi việc nhất định tìm Kim nương tử uống trà đánh cờ, để giải nỗi cô



đơn của nương tử."



Kim nương tử che miệng cười: "Nếu vậy thì nô gia chờ nha!" Nàng ta vừa dứt

lời, ánh mắt bỗng nghiêm lại, đáy mắt dậy lên sát ý, "Ai ôi, hôm nay

thật là



ngày hiếm thấy, có mấy kẻ không muốn sống đến chỗ nô gia làm càn."



Sắc mặt Thẩm Ly nghiêm lại: "Có khó giải quyết không?"



"Chắc là hơi khó một chút, nhưng mà muội muội đừng sợ, có khó đến đâu



thì đã vào tay ta và Thần quân, xương cũng biến thành thịt hầm thôi, dễ

tiêu hóa lắm. Muội hãy chờ ở đây, để tỷ tỷ ứng phó với bọn chúng rồi sẽ

vào đưa



muội ra."



Thẩm Ly nhíu mày: "Ta cũng cùng đi."



Kim nương tử ấn nàng xuống: "Nay pháp lực của muội đã hồi phục mấy



thành đâu? Hôm nay không có xúc giác nữa phải không, vũ khí của muội đâu,

muốn tay không ra trận sao?" Thẩm Ly bị Kim nương tử nói cho ngây người, cuối cùng Kim nương tử xoa đầu nàng, "Ngoan, trước khi hoàn toàn trị

khỏi thì



muội hãy yên tâm để người khác bảo vệ, để đó cho ta."



Kim nương tử đi rồi, động huyệt lại yên tĩnh không một tiếng động, Thẩm Ly

nhìn bàn tay mình, cảm giác vô lực này thật khiến người ta không tài nào thích ứng nỗi. Nàng không quên ngồi sau tấm khiên hưởng thụ tin tức

thắng



lợi, nàng nên



Bên tai bỗng nghe một tiếng gió cực khẽ, nhưng trong động huyệt gần như

phong bế hoàn toàn này vốn không có gió. Mắt Thẩm Ly khẽ trầm, ánh nhìn

dừng nơi một góc động huyệt, động tĩnh cực nhỏ đã đánh thức thính giác





cùng nhạy bén của nàng, nàng nên



Chiến đấu!



Thẩm Ly lập tức ngẩng đầu, dường như có một lưỡi đao bay ngang đỉnh
nàng, nhưng cách một lớp y phục cũng có thể hạ nhiệt được mà.



Hành Chỉ nhíu mày: "Chỉ vậy thôi sao?"



Thẩm Ly khẳng định: "Chỉ vậy thôi!"



Hành Chỉ im lặng trong một khắc: "Lần này để ta giúp nàng!" Lòng hắn biết



chắc thời gian đã sắp tới, hắn vạch tóc Thẩm Ly, nhẹ kéo y phục trên cổ nàng sang một bên. Cổ nàng hiển hiện trước mắt hắn, hắn có thể nhìn thấy

xương đòn của Thẩm Ly thoáng ẩn hiện. Nghĩ đến rất lâu trước đây, lúc

hắn vẫn còn là phàm nhân Hành Vân, con phụng hoàng trụi lông trong đêm

gió lạnh kia biến thành thiếu nữ lõa thể, lúc đó hắn mặt không đổi sắc

tim không đập



nhanh đắp chăn cho nàng, còn bây giờ



Bây giờ chỉ là xương đòn thôi đã khiến hắn se sẽ thất thần



Thật không ra gì.



Thẩm Ly chờ hồi lâu, phát giác hơi thở của Hành Chỉ vẫn nhẹ rơi trên da



mình nhưng lại không cắn xuống, nàng khó hiểu: "Cổ ta bẩn lắm sao?" Nói xong nàng đưa tay vuốt vuốt, nghe Hành Chỉ thở dài một tiếng, nắm tay nàng



lại: "Sạch lắm." Giọng hắn hơi khàn, nói xong liền cắn xuống, răng Hành Chỉ



không sắc bén như Kim nương tử lúc biến thành thân rắn, da thịt Thẩm Ly cũng

rất chắc chắn, vì vậy Hành Chỉ cắn chỉ khiến Thẩm Ly đau chứ không rách

được da nàng.



Thẩm Ly hít một hơi lạnh, có hơi giận nói: "Ngài đang đùa với bổn vương



phải không? Không thể nghiêm túc một chút sao?"



Hành Chỉ chỉ muốn vỗ trán.



Cuối cùng hắn truyền pháp lực vào răng, khẽ cắn rách da Thẩm Ly, mùi



máu tươi lan tỏa trong miệng, hắn đưa pháp lực vào huyết mạch Thẩm Ly, theo dòng chảy của máy huyết chầm chậm truyền đi khắp cơ thể nàng.



Thế nhưng Hành Chỉ không ngờ rằng càng đi vào trong, khí tức của Thẩm Ly

tranh đấu càng nhiều, nhưng mỗi lần gỡ bỏ một xung đột là cơ thể của

Thẩm Ly lại nóng thêm một phần, chỉ trong chốc lát, khí tức còn chưa vận chuyển hết một vòng thì trán Thẩm Ly đã ướt đẫm mồ hôi, cơ thể càng

nóng khôn tả xiết.



Hành Chỉ đương nhiên biết Thẩm Ly có chuyện giấu mình, hắn lập tức ngưng tụ

khí lạnh vào lòng bàn tay, từ hai vai truyền vào khắp cơ thể Thẩm Ly,

nhưng tốc độ vận chuyển của khí lạnh không sao theo kịp tốc độ khí nóng

đang dâng lên trong cơ thể nàng.



Lòng Hành Chỉ trầm lại, hai tay trượt xuống, đưa tay ra trước người Thẩm Ly, cởi bỏ thắt lưng của nàng.



Lúc này Thẩm Ly đã nóng đến mơ hồ, để mặc cho Hành Chỉ cởi thắt lưng kéo áo xuống, nhưng khi lòng bàn tay Hành Chỉ dán lên người nàng, hắn lại phát hiện, y phục của mình cũng cản trở việc truyền khí lạnh, nghĩ đến việc

mình sắp làm, thân hình hắn cứng lại, khiến khí tức trong người Thẩm Ly

cũng dừng lại theo, Thẩm Ly lập tức khó chịu khẽ rên rỉ, Hành Chỉ sực

tĩnh, hắn nhắm mắt ngưng thần kéo áo xuống, thân thể trần trụi ôm Thẩm

Ly vào lòng.