Bổn Vương Ở Đây

Chương 64 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Cánh tay mang theo khí lạnh từ phía sau vòng qua, giữ chặt vai Thẩm Ly, da

thịt trần trụi áp vào nhau khiến Thẩm Ly vô thức phát ra tiếng kêu thoải mái, luồng khí nóng rực trong cơ thể hơi lắng xuống, cùng lúc này một

cánh tay khác vòng qua ôm một bên eo nàng, vì người sau lưng đang cắn cổ nàng nên người khẽ cong, lưng Thẩm Ly không chạm vào được da thịt mát

lạnh của hắn, nàng vô thức cọ cọ về phía sau.



Người sau lưng phát giác được ý đồ của nàng, cánh tay vòng qua eo nàng khẽ dùng lực xiết lại, khiến lưng nàng áp vào người hắn.



Da thịt tiếp xúc, nhịp tim Hành Chỉ bất giác lỗi nhịp trong tích tắc.



Thẩm Ly...



Vùng ngực trần trụi của nàng đang ở giữa hai cánh tay của Hành Chỉ, chỉ



cần Hành Chỉ mở mắt là có thể thấy hai thứ đặc thù chỉ nữ nhân mới có, đang nhô cao, đỉnh đầu và màu sắc khác biệt của da thịt giống như một nụ hoa đang chờ nở rộ, khiến người ta không kìm được mà muốn chạm vào.



Ngưng thần.!



Hắn cảnh cáo mình.



Hắn nhanh chóng phát giác được quanh người mình có tà niệm đang dần



dần ngưng tụ, ở đây có tà niệm và dục vọng tích lũy mấy ngàn năm của Kim

nương tử, thứ này không có thực hình, nhưng một khi lòng sinh tà niệm sẽ rất dễ dàng bị chúng bắt lấy và phóng đại lên. Giờ phút này hắn đang

trong thời gian trị liệu cho Thẩm Ly, không thể gián đoạn, không thể xảy ra bất kỳ sơ sót



nào!



Hắn nhắm mắt ổn định tâm thần, chuyên tâm đưa pháp lực của mình vận chuyển

trong người Thẩm Ly, giải quyết lần lượt từng chỗ khí tức xung đột trong cơ thể nàng.



Theo dòng chảy của pháp lực Hành Chỉ, khí nóng khắp người dần dần bị áp



chế, đầu óc bị nhiệt độ thiêu đốt đến mơ hồ của Thẩm Ly cuối cùng cũng tìm

được chút lý trí, mắt nàng không nhìn thấy, nhưng xúc giác lại cực kỳ

nhạy bén, nàng biết trước người mình đang có hai cánh tay trần trụi của

nam nhân, sau lưng là một thân thể cứng cáp mát lạnh, không nghĩ cũng

biết ai đang ôm nàng.



Thẩm Ly thừa nhận vào thời khắc này đầu óc nàng trống rỗng một mảng.



Sau khi ngây ngốc, lý trí của nàng dần trở lại, biết rằng Hành Chỉ đang trị



thương cho mình, nhưng mà...



Đầu Hành Chỉ dường như dán bên tai nàng, hắn đang cắn vào cổ nàng, đây là

một tư thế vô cùng nguy hiểm, vì chỉ cần Hành Chỉ khẽ dùng lực cắn đứt

huyết mạch của nàng là có thể đẩy nàng vào chỗ chết, trong cảm giác đầy

nguy hiểm thế này còn có pháp lực của hắn không ngừng truyền vào cơ thể

nàng, khiến nàng càng nhận thức được sâu sắc hơn, rõ ràng hơn sự tồn tại của người này, nhận thức được rằng bây giờ họ...



Đang áp sát vào nhau trong một tư thế thân mật không thể nào tha thứ được.



Nàng cảm nhận được nhịp tim Hành Chỉ đang đập, vai nàng có hơi thở của hắn

cổ nàng là bờ môi hơi ẩm ướt của hắn, thỉnh thoảng thậm chí còn có thể

cảm nhận được sự nhấp nhô khi cổ họng hắn vô thức nuốt xuống. Tất cả vô

cùng rõ ràng và chân thực. Cho dù Thẩm Ly không nhìn thấy gì nàng cũng


Lòng nàng muốn ở bên Hành Chỉ đến vậy, muốn ở bên hắn mỗi phút mỗi



giây đến vậy!



Khoảnh khắc hoàn toàn tiến vào, Thẩm Ly bỗng như mất đi tất cả sức lực trong

phút chốc, nàng thở dốc phủ phục trên ngực Hành Chỉ, lẳng nghe nhịp tim

cũng nhanh như mình của hắn, nàng cảm nhận được hắn đang nhẹ xoa



đầu nàng, nghe thấy giọng nói che giấu đau xót của hắn: "Đau lắm sao..."



Mắt Thẩm Ly bỗng ướt đẫm. Nàng nằm sấp trên ngực Hành Chỉ, giọng nói



khàn đặc run rẩy: "Đau lắm!" Nàng nói, "Đau lắm Hành Chỉ à! "



Ép mình phải rời khỏi hắn cũng đau đớn, nhưng ở bên hắn cũng đau đớn



như vậy.



Thẩm Ly không biết làm sao và cũng không biết nên có biểu hiện thế nào.



Hành Chỉ nhẹ xoa đầu Thẩm Ly, cuối cùng vẫn dùng tư thế gắn kết với



nàng mà ngồi dậy, ôm Thẩm Ly vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, ấn đầu nàng

vào hõm cổ mình, áp sát bên tai nàng nói: "Ta ở đây, ta sẽ mãi ở đây,

cho dù



trời đất sụp đổ, Thẩm Ly, ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng."



Thẩm Ly đau đớn run rẩy không ngừng, cuối cùng há miệng cắn lấy vai hắn,

trong tình trạng bất kỳ va chạm nào cũng vô cùng nhạy cảm này, da thịt

toàn thân Hành Chỉ cứng lại, vật bên dưới không nhịn được mà giật nhẹ

trong người Thẩm Ly.



Toàn thân Thẩm Ly lại mềm oặt, cả người nàng đều do Hành Chỉ chống đỡ.



Hành Chỉ ôm eo nàng giữ lại: "Đừng khóc nhé Thẩm Ly!"



Thật ra Thẩm Ly không khóc, lòng nàng cho rằng nước mắt là một thứ yếu đuối, có chảy ra cũng không thay đổi được gì, nhưng Hành Chỉ vừa dứt lời nàng bỗng có một cám giác vô lực vì đã bại trong tay sự yếu đuối này, mặc



cho nước mắt mình thấm ướt vai hắn: "Chàng đứng nói không đau lưng à? [2]



[2] Đứng nói không đau lưng: ý nói không hiểu tình hình thực tế, chỉ biết bề ngoài.



Hành Chỉ thở dài, thừa nhận như chấp nhận thua cuộc: "Ta cũng đau mà."



Bên dưới quá chặt, vật bên trong chống lên khiến nàng cảm thấy vừa tê



vừa mỏi vừa căng, nàng thậm chí có thể cảm thấy mạch đập của Hành Chỉ đang

nhảy nhót, chắc là... bị siết chặt nên hắn cũng không dễ chịu. Thẩm Ly

ôm hắn bật cười, nhưng sau khi cười một lúc, nước mắt lại chảy ra, nàng

chùi nước mắt tiếp tục cười: "Hai chúng ta... " Thẩm Ly nói, "Thật không thể hiểu



nổi."