Bổn Vương Ở Đây

Chương 66 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Thạch động yên lặng rất lâu, Thẩm Ly bỗng như nghĩ ra điều gì đó: "Lúc nãy

quên mất, cùng rơi xuống với chúng ta chẳng phải còn có một hắc y nhân



thủ hạ của Phủ Sinh sao? Hắn đâu rồi?"



Hành Chỉ ngẩn ra, lắc đầu cười nói; "Thẩm Ly, dù ta sống lâu như vậy nhưng

cũng chỉ gặp được một nữ nhân như nàng thôi, sau khi làm chuyện đó xong

lại có thể lập tức trở mặt bàn ngay chính sự, thật chẳng hồ đồ chút

nào." Giọng điệu đùa cợt nửa như buồn cười nửa như bất lực của hắn khiến Thẩm Ly mất tự nhiên ho húng hắng, Hành Chỉ ngắm nàng một lúc, thôi

không cười nửa, nghiêm sắc mặt: "Lúc kẻ ấy rơi xuống đã tan biến ngay.

Giống như sức lực tiêu hao hết nên hồn phi phách tán." Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Hành Chỉ khẽ nhíu mày, "Cảnh tượng như vậy lại khiến ta không

khỏi nhớ đến chuyện



xưa."



Chuyện xưa nào mà có thể khiến Hành Chỉ nhíu mày, Thẩm Ly hiếu kỳ quan sát

hắn, Hành Chỉ ngước lên, ánh mắt hai người giao nhau, đáy mắt ẩn giấu

một cảm xúc gì đó, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện yêu thú làm

loạn Ma



giới năm xưa chắc nàng biết chứ."



Ngàn năm trước yêu thú họa loạn Ma giới, thần Hành Chỉ khai phá Khư Thiên

Uyên, phong ấn tất cả vào trong, Thẩm Ly đương nhiên biết chuyện này.

Nàng yên lặng gật đầu.



Hành Chỉ khẽ cong môi: "Chỉ e là nàng không biết hết tất cả. Mấy ngàn yêu

thú xuất hiện ở Ma giới, nhưng chúng không phải tự dưng xuất hiện, chúng do Ma quân đời trước Lục Minh dùng cấm thuật luyện thành. Lúc đó Lục

Minh bất mãn Thiên giới vô năng, không cam đứng dưới Thiên giới, muốn

thay thế vị trí Thiên đế, nhưng kế hoạch điều quân công kích Thiên giới

bị các đại thần trong triều cật lực phản đối, lúc bấy giờ Thiên giới tuy không có công như Ma giới



nhưng cũng không có tội, nếu hành binh e sẽ tổn tổn hại đến lê dân Ma giới."



"Lục Minh không cam lòng, lén luyện ra mấy ngàn yêu thú muốn công đánh Thiên giới, nhưng số lượng yêu thú quá nhiều, hơn nữa sức mạnh to lớn khiến

hắn không thể nào khống chế, từ đó yêu thú họa loạn Ma giới, Ma giới

không chống đỡ nổi nên truyền thư đến Thiên giới, Thiên đế liền đến tìm

ta. Rồi sau



đấy mới có chuyện phong ấn yêu thú."



Thẩm Ly ngẩn người, nàng nhớ đến trận chiến với Hạt vĩ hồ, chỉ là một con

yêu thú chưa hồi phục pháp lực thôi đã khiến nàng và tướng sĩ Ma giới

chật vật như vậy, có thể thấy sức mạnh của mấy ngàn yêu thú lúc đó lớn

mạnh dường nào, nhưng sức mạnh to lớn như vậy lại được một người tạo ra, người đó... thật quá đáng sợ. Sự đáng sợ của hắn không phải xuất phát

từ sức mạnh to lớn, mà là lòng tham vô đáy, không biết tiết chế mà chế

tạo ra yêu thú, nếu không có Hành Chỉ phong ấn lại, e là hắn đã hại tất

cả chúng sinh, bao gồm cả hắn trong đó.



"Lúc đó xuống Ma giới, lần đầu giao chiến cùng yêu thú ta cũng không biết

chúng là vật gì, chiến ba ngày ba đêm mới phát hiện chúng rất khó bị đao kiếm pháp thuật giết chết, hơn nữa cho dù bị giết rồi, chúng cũng chỉ

hóa thành một luồng khí đen, bị đồng loại gần đó nuốt vào bụng, tăng

cường sức



mạnh của một yêu thú khác."



Nếu vậy... phong ấn chúng đích thực là cách giải quyết nhanh nhất. Thẩm Ly

bất giác cảm khái sự chuyển biến chiến thuật quả quyết nhanh nhạy của



Hành Chỉ lúc ấy, nghĩ đến lúc trước mình còn vì chuyện này mà chất vấn Hành


kín như bưng, nhưng giọng nói của nàng ta giống như chỉ cách một lớp

giấy, vô cùng rõ ràng, "Nô gia không chịu, Thần quân phải xin lỗi nô gia mới được,



không thì nô gia không cứu các người lên đâu, hứ."



Hành Chỉ suy nghĩ một lúc: "Nếu vậy, ta cứ không xin lỗi. Cô về đi."



Thẩm Ly nghe vậy trợn to mắt, Kim nương tử ở trên bật cười: "Ôi, dám hỏi



Thần quân bây giờ vẫn còn muốn ở bên muội muội sao, vậy thì nô gia càng

không chịu." Nói xong đỉnh đầu bỗng vạch ra một lỗ lớn, thông đạo đen

ngòm xuyên thẳng lên trên, "Mau ra đi." Ba chữ này vừa gấp rút vừa vội

vã.



Hành Chỉ hiểu ý, thân hình khẽ lắc, ôm lấy Thẩm Ly xoay người bay lên thông

đạo. Bên trên chính là thạch thất của Kim nương tử, nàng ta đứng bên

giường, Hành Chỉ và Thẩm Ly nhảy ra, hai tay nàng ta kết ấn, một đạo kim quang phong trên cửa động, dán vách đá liền lại như cũ, chỉ nghe bên

dưới có vô số tiếng gào thét chói tai ầm ỉ, đập vào đạo kim quang kia

muốn chui ra ngoài. Khi đạo kim quang đó bừng sáng, tất cả thanh âm dần

dần biến mất.



Kim nương tử quẹt mồ hôi trên trán thở dài: "Cuối cùng cũng phong được

chúng lại." Nàng ta quay người nhìn Hành Chỉ và Thẩm Ly, ám muội nháy

mắt



"Hai người ở dưới đó không bị bọn chúng bắt nạt chứ?"



Thẩm Ly ho một tiếng, gỡ tay Hành Chỉ đang vòng qua eo mình ra, nghiêm túc

nói: "Thần quân thân đầy chính khí, những tà niệm kia đương nhiên không



thể làm càn."



Kim nương tử nghe xong, mắt cụp xuống: "Không có à" Nghe giọng điệu hình như rất thất vọng.



Rốt cuộc... nàng ta chờ mong họ bị đám tà niệm dưới kia giày vò lắm phải không Thẩm Ly âm thầm quẹt mồ hôi lạnh.



Bỗng như nghĩ ra điều gì đó, mắt Kim nương tử sáng lên: "Hôm qua làm sao

trị" Nàng ta vừa mở lời, Hành Chỉ bỗng nhíu mày, trầm giọng hét lên:



"Cẩn thận!"



Kim nương tử quay đầu, nghe sau lưng có một tiếng thét đinh tai, khiến tai

nàng ta đau nhói, vô ý ngã xuống đất, vào lúc này, một luồng khí đen từ

thông đạo xông ra, lướt qua bên cạnh Kim nương tử, bắn thẳng ra ngoài

như một mũi tên. Chỉ để lại một tràng cười điên cuồng của nữ nhân.



"Lần này nguy rồi..." Kim nương tử bịt tai nhìn người trên giường đá. Thẩm

Ly vội bước đến dìu, nghe Kim nương tử nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không thể

nào,



nó lấy đâu ra sức mạnh để phá phong ấn"



Hành Chỉ im lặng, một lúc sau mới nói: "Có lẽ nó đã ăn những cảm xúc và



dục vọng trong lòng bọn ta."



Kim nương tử ngước lên nhìn hắn: "Thần quân, dám hỏi dục vọng của ngài



lớn đến dường nào! Lần này hại chết nô gia rồi đó!"