Bổn Vương Ở Đây

Chương 67 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


"Nếu là lỗi của ta, vậy ta giúp cô đuổi bắt nó về là được."



Hành Chỉ vừa dứt lời, Kim nương tử vội nói: "Đừng nha! Nô gia tự đi được,



các người không biết tính nó, rồi lại trúng chiêu của nó nữa chẳng phải lỗ



nặng sao!"



Thẩm Ly nhíu mày: "Vừa rồi rốt cuộc là gì vậy? Ta thấy thanh âm chói tai



của nó hình như khiến nương tử tổn thương rất nặng."



"Nô gia dù sao cũng vứt nó xuống đó mấy vạn năm, thời gian lâu dần, nó cũng có thể ngưng tụ thành hình, giống như một cái bóng của nô gia vậy. Vì

nó là thứ chia ra từ người nô gia nên nó đương nhiên hiểu rõ nhược điểm

của



nô gia."



"Nếu nói vậy chẳng phải nương tử càng không nên đối đầu với nó sao."



Thẩm Ly nói, "Họa này do ta gây ra, nên để ta đi thu xếp."



Kim nương tử quay đầu, một đôi tay yếu đuối không xương sờ lên mặt Thẩm Ly, sóng mắt như nước: "Hảo muội muội, sao muội lại có trách nhiệm như vậy, thật khiến nô gia động lòng quá." Nói xong, nàng ta chu môi sáp tới mặt Thẩm Ly, nhưng còn chưa dán vào được thì Hành Chỉ đã kéo Thẩm Ly ra, để Kim nưong tử chộp vào khoảng không. Hành Chỉ bằng mặt không bằng



lòng: "Nói chuyện cho tử tế."



Kim nương tử bĩu môi: "Nó hiểu ta, đương nhiên ta càng hiểu nó hơn, chẳng

qua là đồ ta vứt đi thôi, tưởng nô gia không xử nó được sao!" Nàng ta

chỉnh sửa y phục bước trên giường đá xuống, "Chẳng qua thứ đó có thể mê

hoặc nhân tâm, khơi gợi dục niệm và tà niệm trong lòng, sau đó không

ngừng ăn sạch để lớn mạnh thêm. Lúc ở bên dưới chắc chắn các người đã

trúng chiêu của nó." Ánh mắt nàng ta ám muội quan sát hai nguời, Thẩm Ly bị nàng ta nhìn đến đỏ mặt, quay đầu đi, mất tự nhiên ho một tiếng, Kim nương tử cười híp mắt: "Nói đến điểm này thì đúng là phiền phức, để đề

phòng nó hại người, nô gia phải nhanh bắt nó về." Nàng ta phẩy tay, "Nô

gia cáo từ đây, hai vị bảo trọng nhé." Nói xong nàng ta lắc người, quyết đoán rời đi.



Một tiếng "Chờ đã" của Thẩm Ly còn chưa kịp gọi ra, thấy trong thạch thất

lại lóe lên một đạo kim quang, Kim nương tử lại xuất hiện trước mặt hai

người: "À vừa rồi quên nói mất, sắp đến lần trị liệu cuối cùng, chắc hẳn lần trước Thần quân đã làm thay, vậy lần này lại làm thay lần nữa nhé.

Sau khi trị xong, có thể muội muội sẽ hôn mê một thời gian, sau khi tỉnh lại nhất định năm giác quan có thể hồi phục, còn về pháp lực thì phải

dựa vào việc ngồi thiền hít thở mỗi ngày để từ từ tìm lại." Nàng ta chớp mắt với Thẩm Ly, "Lần cuối đó, đừng



lãng phí nhé."



Một trận gió nổi lên, Thẩm Ly nhìn nơi Kim nương tử biến mắt, khóe miệng

giật giật, tà niệm và dục vọng của người này đâu giống đã bị bỏ đi hết

chứ! Rõ ràng là một ám thị trần trụi! Hơn nữa nói xong một câu ám muội

như vậy đã



trốn ngay, không thấy mình rất vô trách nhiệm sao!



Thẩm Ly quay đầu nhìn Hành Chỉ, vốn muốn bàn chính sự, nhưng thấy Hành Chỉ

sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc xem xét nàng, gật đầu nói: "Nói ra thì



đúng là phải bắt đầu trị liệu lần cuối rồi... lại là trên đá nữa à..."



"Chàng không thể đứng đắn một chút sao!" Thẩm Ly mặt đỏ tận mang tai,



trầm giọng trách mắng, nhưng Hành Chỉ lại bật cười: "Vương gia, dám hỏi câu



nào của Hành Chỉ không đứng đắn?"



Thẩm Ly im lặng. Đang lúc ngượng ngùng, trong động lại lóe kim quang.



Thẩm Ly như chim sợ cành cong: "Còn muốn làm gì nữa!"
đạo phán phệ sao...



Bước chân Hành Chỉ chững lại: "Có ai bị thương không?"



"Chỉ là một ít ngói vụn rơi xuống, không làm người của Thiên giới bị thương,



nhưng ngói ở Thiên ngoại thiên rất nặng, khiến Cửu Trùng Thiên thủng một lỗ

nhỏ, rơi xuống Nhân giới, may là chỉ rơi xuống núi sâu, chưa làm hại đến lê



dân ở Hạ giới."



Chỉ là mấy miếng ngói rơi xuống thôi đã khiến người ta kinh tâm động phách...



Thẩm Ly thầm cắn răng, đối diện với hiện thực thế này, nếu nàng còn vướng bận tình cảm của riêng mình thì thật quá ích kỷ.



"Ừ, sau này ta sẽ tìm Đế quân thương lượng, ngươi hãy đi gác Thiên môn."

Hành Chỉ nhàn nhạt để lại một câu định rời đi, thị vệ kia vẫn muốn lên

tiếng cản, nhưng đã nghe thấy ở chân trời truyền đến một tiếng hét.



"Thần quân dừng bước! Thần quân xin dừng bước!" Thiên đế chưa kịp đáp ngự

liễn, một mình cưỡi mây đến Nam thiên môn, Thiên đế xuống mây, nhìn Hành Chỉ đang ôm Thẩm Ly, nặng nề thở dài: "Thần quân à! Ngài đây là...



Ngài đây là... hà tất phải làm vậy!"



Hành Chỉ im lặng, sau lưng Thiên đế, mấy trăm văn võ bá quan của Thiên giới

cưỡi mây đến, nhất thời tề tựu trước Nam thiên môn, mọi người hết nhìn



Thẩm Ly đến nhìn Hành Chỉ, rồi lại quay sang nhìn nhau, ai nấy đều thở dài,



không biết trong lòng vòng vèo thầm mắng Thẩm Ly bao nhiêu lần.



Sắc mặt của họ sao Thẩm Ly có thể không hiểu, đổi lại là nàng, chỉ e lòng

cũng thóa mạ hai kả này, nhi nữ tư tình sao có thể quan trọng bằng thiên hạ chúng sinh? Nhưng trong tình cảnh này Hành Chỉ lại bật cười, thầm

nói với Thẩm Ly: "Thẩm Ly, chắc nàng chưa từng nghĩ có ngày mình cũng

diễn vai



"Yêu cơ họa quốc" này phải không?"



Thẩm Ly ngẩn người, thật chỉ muốn thở dài, tình huống này mà cũng còn nói

đùa được, Hành Chỉ thần quân ngài... đúng là một nhân tài.



Chúng nhân thấy Hành Chỉ như vậy, ai nấy đều nghiêm mặt, cảnh tượng nhất thời lắng xuống. Thiên đế dẫn đầu, hai tay đặt phía trước, ôm quyền cúi

người bái: "Mong Thần quân thương xót cho Tam giới khổ nạn, chúng sinh

lầm



than."



Bá quan sau lưng Thiên đế cúi đầu quỳ xuống, phủ phục khấu đầu, thanh âm như sóng ập vào tai Hành Chỉ.



"Mong Thần quân thương xót cho Tam giới khổ nạn, chúng sinh lầm than."



Những lời kết tội này, Thẩm Ly không phản bác được, nói không ra lời,



Hành Chỉ cũng im lặng không nói gì.



Thẩm Ly nhìn những tiên nhân đang quỳ và Thiên đế đang cúi người, những tiên nhân này thường ngày không ai không kiêu ngạo, nay họ chịu khẩn cầu

Hành Chỉ như vậy, chắc hẳn họ cũng không biết làm thế nào với hắn nữa.

Thẩm Ly không biết tâm tình của Hành Chỉ khi nhìn cảnh này là thế nào,

trong lòng thầm cười khổ.



Hành Chỉ, chàng xem, nếu chúng ta ở bên nhau, sẽ không ai nguyện ý chúc phúc cho chúng ta.



Dù là như vậy chàng vẫn muốn mạo hiểm sao?