Bổn Vương Ở Đây
Chương 68 :
Ngày đăng: 15:37 19/04/20
Nam thiên môn, không khí nặng nề, các tiên nhân tề tựu đồng loạt quỳ xuống, Hành Chỉ cũng chưa lên tiếng bảo họ đứng dậy, chỉ ôm Thẩm Ly cười nói:
"Ta biết Tam giới khổ nạn, ta cũng biết chúng sinh lầm than, nhưng nay
Hành Chỉ vẫn chưa làm chuyện gì nguy hại đến chúng sinh, chúng tiên gia
lấy
chuyện chưa xảy ra để luận tội Hành Chỉ, thật sự không nên."
Có tiên nhân nóng lòng ngẩng đầu, hơi giận nói: "Truớc đó Thần quân ở Hạ
giới dùng Chỉ thủy thuật băng Đông Hải mười ngày mười đêm, nghịch hành
Thiên đạo, tổn hại đến thần thể. Thiên ngoại thiên đã bị lung lay, ngói
sụp xuống xuyên qua Cửu Trùng Thiên rơi xuống Hạ giới, tuy chưa khiến ai bị thương nhưng cũng làm cho rừng núi bên dưới bị hủy; lửa trên núi ở
Nhân giới cháy tròn nửa tháng! Mấy trăm Sơn thần Thổ địa ngày đêm thi
pháp dập
lửa, dám hỏi Thần quân, chuyện này có thể luận tội chăng?"
Băng phong Đông Hải mười ngày mười đêm!
Thẩm Ly ngạc nhiên, hắn thật sự mất hết lý trí rồi sao!
Hành Chỉ im lặng một lúc: "Chuyện này là lỗi của ta, theo lý phải luận tội."
Tiên nhân kia lại nói: "Thiết nghĩ Thần quân không phải lúc nào cũng có thể
khống chế cảm xúc của mình, lần này thôi cũng đành, dù sao cũng có người
khuyên được. Nhưng lần sau liệu có còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa không? Nay Thần quân tìm được Bích Thương vương, lại còn đưa cô ấy về,
há chẳng phải treo họa trên đầu Tam giới sao, dám hỏi Thần quân sao
chúng sinh
có thể yên ổn được?"
Ánh mắt Hành Chỉ khẽ lạnh đi, Thiên đế thấy vậy vội vàng nói: "Thần quân
đừng trách, Vật Nguyên tiên quân xưa nay luôn nóng nảy, lời nói có hơi
kích động, mong Thần quân bớt giận, nhưng mà Thần quân... Lời Vật Nguyên quân không phải vô lý, vẫn mong Thần quân suy xét." Thiên đế vừa lên
tiếng, bá
quan đang quỳ cũng nói theo: "Mong Thần quân suy xét!"
Thẩm Ly cũng theo bọn họ nhìn Hành Chỉ, Hành Chỉ nhìn chúng nhân,
giọng lạnh lùng: "Chuyện này là lỗi của ta, không hề liên quan gì đến Bích
thương vương. Vẫn mong chúng tiên gia đừng chỉ trích bừa bãi. Hơn nữa,
Hành Chỉ có sai nhưng cũng chỉ sai ở chỗ lạm dụng thần lực nghịch hành
thiên
đạo, chứ không phải sai ở chỗ lòng này có chủ."
Vừa dứt lời, chúng tiên nhân lập tức ồn ào, Hành Chỉ nói vậy nghĩa là hắn
định quyết làm theo ý mình sao!
Quả nhiên Hành Chỉ giống như không nghe thấy những lời nghị luận của họ,
ánh mắt dời sang Thiên đế, giọng điệu quả quyết: "Lần này Thiên ngoại
thiên lung lay, sau này ta sẽ tự có cách tu sửa. Rừng ở Nhân giới bị
cũng đã sắp
đến, nhưng mà... mấy... mấy cột băng này phải làm sao đây!"
Thẩm Ly im lặng: "Có hai nghi vấn, thứ nhất, Thiên ngoại thiên chẳng phải có kết giới sao, làm sao các người lên đây được? Thứ hai, tại sao ta phải
tin
cô?"
"Dòng dõi Đế vương của Thiên giới từ thời Thượng cổ đã được thần minh cho
phép đến Thiên ngoại thiên. Mấy vị Tướng quân đó đều là thúc phụ của ta, cũng có huyết thống Đế vương như ta, vì thế có thể lên được Thiên ngoại thiên. Còn về việc tin ta" U Lan ngưng lại, tiếp đó cụp mắt, "Vương
gia, nếu cô từng nhìn thấy bộ dạng đó của Thần quân, cô sẽ không nghĩ
đến chuyện nếu cô không còn ngài ấy sẽ từ từ hồi phục. Ta chỉ... không
muốn để tình hình
càng tệ hại thêm."
Thẩm Ly im lặng: "Người khuyên được chàng là cô sao?"
Ánh mắt U Lan bi ai: "Là Thần quân, lòng đã chết." Nàng ta khẽ thở dài
nhắm mắt lại, như có điều không nỡ, "Nhưng cho dù là vậy, ngài ấy vẫn không
ngừng quanh quẩn ở Đông Hải, trên thế gian này người gần với trời nhất
cũng giống như người bị ông trời vứt bỏ vậy. Chỉ biết vô vọng tìm kiếm
đợi chờ, nhưng cũng may..." Nàng ta ngước mắt nhìn Thẩm Ly, đáy mắt ẩn
chứa vài
cảm xúc khác, "Cũng may Vuơng gia bình an."
Thẩm Ly cụp mắt, nhớ lại hôm đó gặp nhau bên bờ biển, tâm trạng của Hành Chỉ e là cả đời này nàng cũng khó lòng hiểu được...
Thẩm Ly hít thật sâu nói: "Cô lui ra."
U Lan y lời lui ra, thấy Thẩm Ly đưa tay đặt lên một trong những cột băng,
lòng bàn tay nàng bừng lên một ngọn lửa vây lấy cột băng, nhưng sau khi ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, cột băng chỉ rơi xuống vài giọt nước, không hề tan chảy. Thẩm Ly nhíu mày, U Lan nói: "Đây nhất định là Thần quân dùng Chỉ
thủy thuật ngưng tụ thành, lửa bình thường vốn không làm gì được nó."
Thẩm Ly hừ một tiếng: "Ai nói lửa của ta là lửa bình thường!" Nói xong,
nàng nắm lấy cột băng, lòng bàn tay đỏ rực, trầm giọng hét lên một tiếng,
cột băng bị nàng nắm lấy lập tức bốc lên khói trắng, trong chốc lát cột
băng hóa mềm, Thẩm Ly một cước đạp gãy nó, xuyên qua khe hở lách ra
ngoài.
Nhìn luồng khí băng lạnh bốc lên trong lòng bàn tay, Thẩm Ly lắc lắc tay:
"Chỉ thủy thuật này đúng là có chỗ ghê gớm." Thứ Hành Chỉ chỉ tùy tiện
vung tay tạo thành đã khó hóa giải như vậy, nếu hắn nghiêm túc một chút, vậy chẳng phải nàng sẽ bị nhốt ở đây mãi sao.
"Đi thôi." Thẩm Ly nói, "Tướng quân của Thiên giới tìm đến chỉ là chuyện
nhỏ, nếu Hành Chỉ trở về thì thật sự không chạy nổi đâu."