Bổn Vương Ở Đây

Chương 69 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Cùng U Lan bước ra khỏi đại điện của Thiên ngoại thiên, mũi Thẩm Ly khẽ nhếch, nàng lập tức quay đầu, bước chân chợt ngừng lại.



U Lan đang vội vã dẫn đường phía trước nghe tiếng bước chân Thẩm Ly xa

dần nàng ta quay lại, thấy Thẩm Ly thất thần nhìn vào trong đại điện,

bên trong có một ngọn Hồng anh thương đang cắm phía trước. U Lan đã từng thấy, đó là thương của Bích Thương vương, nhưng mà... ngân thương này

chẳng phải gãy rồi sao, lúc đầu tuy nghe nói Hành Chỉ thần quân ép buộc

Ma quân đòi lấy thương, nhưng không thể ngờ rằng hắn đã sửa thương lại,

còn đặt trong đại điện của Thiên ngoại thiên.



Ngân thương và Thẩm Ly dường như liền tâm, Thẩm Ly tiến lại gần thêm một

bước, toàn thân ngọn thương phát ra tiếng ong ong kích động, giống như

đang chào đón chủ nhân của mình.



Thẩm Ly đứng trước ngân thương, tỉ mỉ xem xét nó hồi lâu rồi bật cười, đưa

tay nắm lấy thân thương, giống như vạn lần cùng nó xông pha giết địch,

ngân thương trong tay xoay chuyển, sát khí khuấy động bầu trời yên tĩnh

của Thiên ngoại thiên, đuôi thương "keng" một tiếng cắm xuồng nền đá

cứng cáp, khí



lưu bị kích động nổi lên cuồn cuộn, thổi tung tóc và y bào U Lan.



U Lan ngẩn người nhìn nữ nhân trong đại điện, thấy khóe môi nàng nở nụ

cười, ngân thương trong tay ong ong, lóe hàn quang sắc bén như đang ngâm khúc hoan ca, Vuơng khí chói mắt toàn thân Thẩm Ly khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng cũng vì vậy mới tráng lệ vô cùng.



Đây mới là Thẩm Ly.



Nắm ngân thương, lưng thẳng đứng, một Bích Thương vương tựa như trời



có sập xuống cũng có thể dùng sức mình chống lên dựng lại.



"Hảo bằng hữu, ta còn tưởng không bao giờ được sánh vai tác chiến cùng ngươi nữa." Thẩm Ly vuốt nhẹ Hồng anh thương, nhưng cảm khái chỉ xuất hiện

trên mặt nàng một khắc, nàng thu lại biểu hiện, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Sau

này còn phải phiền đến ngươi." Nói xong, ngân thương trong tay hóa thành một luồng sáng rồi biến mất, nàng bước về phía U Lan, buớc chân mỗi lúc càng thêm kiên định: "Mau đi thôi. Ta không muốn ra tay với người của

Thiên



giới các người vào lúc này."



U Lan ngẩn ra, vội vã dẫn đường, đi được một đoạn, bỗng cảm thấy trong

không khí có mấy luồng khí tức đang chuyển động, xem ra là người của

Thiên giới đã tìm đến. U Lan quay đầu nhìn Thẩm Ly, có mấy phần hoang

mang, là ảo giác của mình sao? Tại sao nàng ta cảm thấy Thẩm Ly bây giờ

dường như nhạy bén hơn trước đây.



©STENT: http://www.luv-ebook.com



Thẩm Ly và U Lan bế khí tránh được mấy Tướng quân đó, bước khỏi lối ra tiến vào Thiên giới.
khóc dở cười nói, "Vương gia, cô hại chết thuộc hạ rồi!"



Thẩm Ly nghe vậy bật cười lớn: "Nếu Hành Chỉ thật sự giáng sét đánh



ngươi thì ta sẽ chịu thay!"



Nghĩa Thịnh vội nói: "Vương gia vừa trở về, cần phải tịnh dưỡng, sét này để

thuộc hạ gánh, thuộc hạ gánh là được! Nếu có thể bị vài đạo sét đánh mà

đổi được Bích Thương vương của Ma giới ta, Nghĩa Thịnh cam nguyện ngày

ngày



bị sét đánh!"



Thẩm Ly thôi không cười nữa, vỗ mạnh vai hắn: "Đi làm việc đi, ta có



chuyện thương nghị với Ma quân, ta đi trước đây."



Không biết Ma quân dự tính thế nào, bất kể bao nhiêu năm nay Ma quân có tâm

tư gì với nàng, Thẩm Ly nghĩ, người có thể trị vì được một quân đội cam

tâm tình nguyện dốc sức vì Ma giới như thế này, sao có thể bất lợi với

Ma giới được, sao có thể tàn hại đứa con mình chính tay nuôi lớn được.



Gõ cửa Tẩm điện của Ma quân, Thẩm Ly yên lặng chờ bên ngoài, bỗng



nhiên bên trong truyền ra mấy tiếng ho, sau đó vọng ra: "Chuyện gì?"



Giọng nói này Thẩm Ly đa nghe từ nhỏ đến lớn, nhưng hôm nay trong thanh âm

trầm khàn này lộ ra sự mệt mỏi không thể nào che giấu, khoảnh khắc này

âm mưu nghi kị gì cũng bị Thẩm Ly vứt sang một bên, nàng đẩy cửa bước

vào, vòng qua bình phong quen thuộc bước tới bên giường, nhìn thấy Ma

quân vẫn còn đang nằm, sắc mặt Thẩm Ly đau nhói: "Sao vết thương



người vẫn chưa khỏi?"



Nhìn thấy Thẩm Ly, Ma quân lập tức đứng bật dậy, vì quá kích động nên lại ho vài tiếng nặng nề.



Thẩm Ly ngồi xuống bên giường, vỗ nhẹ vai Ma quân, Ma quân đưa tay nắm lấy

cổ tay Thẩm Ly, siết thật chặt như sợ nàng sẽ chạy mất: "A Ly, ta biết

là con không dễ chết như vậy." Ma quân vừa ho vừa nói, Sư phụ luôn tin con



vẫn còn sống."



Thẩm Ly bỗng đỏ mắt: "Sư phụ... Đồ nhi bất hiếu"



Ma quân lắc đầu: "Về rồi... Khụ! Về rồi là tốt."