Bổn Vương Ở Đây
Chương 71 :
Ngày đăng: 15:37 19/04/20
Mặt đất bỗng rung chuyển, sắc mặt Ma quân nghiêm lại, đeo mặt nạ biến đổi
thân hình, hóa thành Quân vương hắc y lạnh lùng: "Chấn động có thể
truyền đến chỗ này, bên ngoài nhất định có biến." Cầm tay Thẩm Ly, Ma
quân ngựng tụ trận pháp, chớp mắt đã về lại trong Tẩm điện.
Còn chưa đẩy cửa ra ngoài, Thẩm Ly đã cảm giác được một luồng chướng khí
nồng đậm lan tỏa trong không khí, nàng nhíu mày, thấy Ma quân đã mở cửa
bước ra trước.
Cho dù Thẩm Ly đã từng chứng kiến rất nhiều trận chém giết, nhưng Ma cung
lúc này vẫn khiến nàng chấn kinh, cung điện mới đây còn nguy nga lúc này đã sụp đổ hoàn toàn, đỉnh đài lầu các hóa thành tro bụi, trong thành
đầy rẫy xác chết, máu tươi lênh láng. Ở cách đó không xa, một con rồng
lớn màu xanh ngửa đầu lên trời rống dài, thanh âm như xuyên qua chín
tầng mây, đinh tai nhức óc. Ma quân như không dám tin, thấp giọng lẩm
bẩm: "Yêu thú...
Khư Thiên Uyên." Bà nghiến răng, "Đã thoát ra rồi."
Thẩm Ly cũng chấn kinh, đây... là yêu thú của Khư Thiên Uyên! Từ biên giới
đã chạy đến Đô thành! Hơn nữa, nếu có yêu thú thoát ra ngoài, nhất định
không chỉ một con này... Ngân thương trong tay Thẩm Ly biến ra, cản
trước mặt Ma quân, nhưng bỗng nàng thấy trên đầu con rồng kia còn có một người đang đứng, nhìn rõ dáng vẻ hắn, Thẩm Ly siết chặt quyền, giọng
như Tu La từ
Địa ngục: "Phù Sinh!"
Cành tượng hỗn loạn này lại do hắn tạo thành, tính mạng của những tộc nhân
này... lại mất dưới tay hắn! Thù mới hận cũ dâng trào trong lòng, đôi
mắt Thẩm Ly lập tức biến thành màu đỏ, móng tay cũng mọc dài, không nghe thấy lời ngăn cản của Ma quân, nàng không nói tiếng nào, thân hình
nhanh như chớp giết đến sau lưng Phù Sinh. Đưa ngân thương lên đâm thẳng vào gáy hán.
Một thương đâm tới, chỉ thấy cổ Phù Sình rách ra, máu tưới xối xả, nhưng
Thẩm Ly không dừng tay, bóng "Phù Sinh" dần dần tan biến theo gió, nàng
quay người quét ngang một thương, mũi thương vạch qua tóc bên tai người sau
lưng, tóc xanh xõa ra, Phù Sinh vội vã thoái lui vài bước, đứng thẳng
trên
lưng rồng, giọng cười âm trầm: "Tinh lực của Vương gia tiến bộ không ít nhỉ."
Thẩm Ly chưa thu sức, rút ngân thương về, xoay trong tay như một nụ hoa nở
rộ, nàng trầm giọng hét to, đuôi thương cắm vào sọ Yêu long phía dưới,
lực đạo mạnh mẽ như một chiếc búa giáng xuống đầu Yêu long, đập đầu nó
xuỗng đất thật mạnh, "ầm" một tiếng thật lớn, bụi đất tung tóe, Yêu long quẫy đuôi, cuối cùng vô lực thõng xuống đất, yêu thú cực lớn đã bị một
đòn này đánh ngất đi.
Thẩm Ly đáp xuống trong đám bụi mịt mù, nàng cầm ngân thương đứng trên đầu
Yêu long, ánh mắt đỏ rực như kiếm rơi trên người Phù Sinh, đồng tử màu
đỏ không cuồng loạn như mọi khi, lúc này trong mắt nàng hoàn toàn trấn
định, vô cùng lý trí, sát khí trên người càng mạnh mẽ hơn.
Đuôi thứơng rút ra khỏi đầu rồng, Thẩm Ly chĩa mũi thương về phía Phù Sinh,
"Đến đây chịu chết đi!" Từng chữ kiên định, pháp lực cuồn cuộn khiến Phù Sinh khẽ run sợ, nhưng càng run sợ thì nụ cười trên mặt hắn càng điên
cuồng hơn.
thứ nàng bất luận thế nào cũng muốn bảo vệ, một mình trốn đi, đây chẳng
phải
là... điên đảo khinh trọng sao?
Làm sao nàng có thể đi được!
Phù Sinh cười điên cuồng: "Thẩm Mộc Nguyệt! Ngươi đúng là ngày càng
không tự lượng sức mình! Để ta xem ngươi với tấm thân tàn này làm sao có
thể cản được mấy ngàn ma nhân!"
Thẩm Mộc Nguyệt bật cười, vẻ mặt vô cùng khinh miệt: "Chỉ là đám phế phẩm mà cũng dám phách lối làm càn sao?" Tính cách như vậy lại có vài phần
giống Thẩm Ly, hay nói đúng hơn là tính cách của Thẩm Ly chịu ảnh hưởng
của bà, vẫn luôn lấy bà làm mục tiêu, luôn sùng bái, khát vọng được trở
thành người như bà.
Lời này của Thẩm Mộc Nguyệt như chọc vào chỗ tăm tối nhất trong lòng Phù
Sinh, sắc mặt hắn biến động, hận đến mức gương mặt méo mó: "Chết
đến nơi rồi còn cứng miệng.
Hắn lại thổi cây sáo ngắn trong tay, ma nhân trong không trung xông đến phá bức màn Thẩm Mộc Nguyệt vừa mở ra, đáp xuống mặt đất, mấy chục ma nhân
cùng xông tới, dường như muốn chôn vùi Thẩm Mộc Nguyệt, ánh mắt bà lạnh
đi, trường kiếm trong tay lóe lên những luồng khí băng lạnh, kiếm khí
bắn ra, mấy chục ma nhân đều bị đâm vào cổ họng, nhưng chúng không chết, giãy dụa trên mặt đất vài lần rồi lại bò dậy, chưa giải quyết xong vòng vây này thì vòng ngoài lại có thêm mấy chục ma nhân, Phù Sinh cười điên cuồng.
Cổ tay Thẩm Mộc Nguyệt chuyển động, ánh mắt xoay chuyển sang hai bên,
dường như đang tìm cơ hội hạ thủ, nhưng lúc này ngực bỗng đau nhói, bà
phun ra một ngụm máu đen, là vết thương lúc trước phát tác. Đau đớn kéo
đến từng cơn khiến bà khẽ khom người.
Ma nhân chộp lấy cơ hội cùng xông lên bao vây bà vào giữa, dường như muốn phanh thây bà ăn thịt.
Lúc này một ngọn lửa bừng lên từ trung tâm vòng vây của các ma nhân, phàm
là ma nhân bị lửa thiêu đều cháy đen, chỉ cần dính một chút lửa thì lập
tức sẽ lan ra toàn thân. Ma nhân xung quanh không ngừng kêu gào, nhất
thời đều tản ra.
Thẩm Ly cầm ngân thương đứng trước mặt Thẩm Mộc Nguyệt, Thẩm Mộc
Nguyệt ôm ngực, cắn răng: "Tại sao không đi?"
Thẩm Ly chỉ lạnh lùng nhìn Phù Sinh: "Tại sao Ma quân chỉ nghĩ đến việc Thẩm Ly bị chúng đem đi mà không nghĩ đến việc Thẩm Ly sẽ đuổi chúng đi
thế nào?"
Phù Sinh nhìn ngọn lửa quanh người nàng, giọng cười càng thêm quỷ dị.
Mắt Thẩm Ly tối lại: "Âm mưu của ngươi, hãy đi mà cho Diêm vương xem!"