Bổn Vương Ở Đây
Chương 8 :
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
Cửa lớn đóng lại, trong sân xem ra chỉ có
ba người là Hành Vân, Thẩm Ly và Hoàng thái tử, nhưng ba người có mặt
đều biết, trong lúc “bài trí” hôm nay, trong nhà đã có thêm nhiều chỗ để người ta ẩn nấp.
Hoàng thái tử ngồi trên ghế đá: “Gặp công tử một lần thật không phải dễ.”
Hành Vân cười nhạt: “Vẫn dễ hơn gặp Thái tử một chút.”
Thẩm Ly từ
nhỏ trưởng thành ở Ma giới, Ma giới chuộng võ, bất kể là quan hay dân
đều hào sảng thẳng thắn. Nàng cũng vậy, ghét nhất là người ta khách sáo
với nàng, cũng không thích thấy người khác khách sáo. Thẩm Ly liền chui
vào bếp lục nồi tìm thức ăn.
“Nghe nói
công tử có thể thông quỷ thần, biết tương lai, ta thấy hiếu kỳ nên đến
xem, mong cầu được một quẻ, không biết công tử có bói cho không?”
“Không bói!”
Nghe hắn quả quyết như vậy, sắc mặt Thái tử trầm đi. Hành Vân làm như không thấy,
“Ta không có ý gì khác, chỉ là không thích hành nghề bói toán, cũng
không phải là người thông quỷ thần. Nếu Thái tử có điều nghi hoặc xin
hãy tìm cách khác.”
“Ha.” Thái
tử cười lạnh, “Không phải công tử muốn đề bạt bản thân mình sao, được,
nếu công tử có thể đoán được chuyện trong lòng ta, ta sẽ cho ngươi vinh
hoa phú quý quan cao tước hậu, chờ sau khi ta đăng cơ rồi, phong ngươi
làm Quốc sư cũng không phải không được.”
Hành Vân lắc đầu: “Không đi!”
“Công tử
đừng nên không biết cân nhắc như vậy.” Thái tử quan sát xung quanh, “Hôm nay ta muốn đạp bằng tiểu viện nhỏ này của ngươi cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.”
Hành Vân
uống một ngụm trà, không biết nghĩ ra chuyện gì, khẽ bật cười: “Thái tử
phí công phí sức đến đây chẳng qua là muốn biết lúc nào mình có thể đăng cơ thôi, nhưng thọ mệnh của Thiên tử liên quan đến quốc vận, không phải tại hạ không chịu đoán mà đích thực là không đoán ra. Còn hôm nay Thái
tử muốn đạp bằng chỗ này, ta thấy không dễ đâu, nhưng nếu ngài muốn ngồi bằng chỗ này thì cũng có thể đó.”
Thái tử biến sắc, đập bàn đứng dậy hét lớn: “Thật to gan!”
Thẩm Ly nhìn từ trong bếp, thấy một thị vệ áo xanh không biết từ đâu nhảy ra, kề
dày đặc, có lúc thậm chí khiến Ma quân cũng cảm thấy bất lực, làm gì có
ai khen nàng như vậy.
Thẩm Ly ngẩn ra nhìn gương mặt đang mỉm cười của Hành Vân, tuy trên mặt hắn còn có
một vết bỏng đỏ hồng, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến dung mạo của
hắn, cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn đã lay động con tim nàng.
“… Cô đưa ta miếng giẻ kia, ấm thuốc nóng quá không cầm lên được.” Dường như Hành
Vân đã nói gì đó, nhưng trong lúc ngơ ngẩn Thẩm Ly chỉ nghe mấy chữ phía sau, đầu óc nàng dường như vẫn còn trong trạng thái mơ hồ vì sự xao
động kia, phát giác Hành Vân quay đầu nhìn mình, Thẩm Ly lập tức dịch
chuyển ánh mắt, dùng tay cầm ấm thuốc lên. Hành Vân còn chưa kịp ngăn
cản, nàng đã nắm lấy tay cầm của ấm thuốc đang sôi, đổ thuốc vào trong
chậu.
Mãi đến khi
đặt ấm thuốc xuống Thẩm Ly mới nhận ra lòng bàn tay mình hơi rát. Nàng
chớp mắt vài cái, chùi loạn bàn tay vào người: “Nè, đổ thuốc ra rồi đó!”
Hành Vân
ngây người, nhưng thấy Thẩm Ly giấu bàn tay sau lưng chùi chùi như một
đứa trẻ, Hành Vân thở dài: “Tốt xấu gì cũng là một cô nương, thật sự coi mình là nam nhân sao…” Hắn nhẹ nhàng kéo bàn tay Thẩm Ly đang giấu sau
lưng, mượn ánh đèn xem xét kĩ lưỡng, bàn tay và ngón tay đều bị bỏng
sưng đỏ, nhưng nếu là người bình thường thì e đã bỏng hỏng cả bàn tay
rồi. Hắn nói, “Nam nhân cũng không làm như cô vậy đâu… Chờ ta làm xong
thuốc cao trị bỏng này thì có thể cùng thoa.”
Cổ tay bị
Hành Vân nắm lấy có chút kỳ quái, Thẩm Ly không tự nhiên rút tay về,
trong lúc hoảng loạn, nàng tùy tiện tìm một chủ đề nói: “Hôm qua ta chỉ
nói ngươi là đệ tử của tên lừa trọc nào đó thôi mà ngươi cũng tính toán, lấy thịt muối để chọc giận ta, lần này ngươi bị tên Hoàng thái tử kia
làm bị thương hai lần, sao không thấy ngươi giận? Ngươi cảm thấy ta dễ
ức hiếp hơn à?”
“Sao cô biết ta không giận?” Hành Vân lọc bã thuốc, “Chỉ là chuyện giải quyết người này thì không gấp được.”
Thẩm Ly ngẩn ra nhìn hắn: “Ngươi? Giải quyết Hoàng thái tử?”
Hành Vân
cười nhạt: “Ta thì chắc là không được rồi, nhưng có thể mượn đao giết
người thử xem. Thẩm Ly, ngày mai cùng ta ra ngoài nhé!”
“Ờ… Hả? Khoan đã, tại sao ngươi bảo ta đi cùng thì ta phải đi!”