Bổn Vương Ở Đây

Chương 9 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Tại sao lại bảo Thẩm Ly đi cùng, đương

nhiên là vì gây ra chuyện như vậy, ngày tháng sau này sao có thể không

có sát thủ mai phục bên cạnh. Hoàng thái tử bị chọc giận, lý nào lại

không báo thù, nhưng chuyện hắn đi xem bói đương nhiên không thể để

Hoàng đế biết, bởi vậy muốn giết Thẩm Ly và Hành Vân chỉ có thể âm thầm

ra tay.



Hôm qua

chúng nhân đều thấy, Hành Vân là một người không biết võ công, chỉ có

Thẩm Ly mới là uy hiếp lớn nhất, sát thủ được Hoàng thái tử phái đi

không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ chọn lúc Hành Vân một mình mà ra tay, sau này có thể đối phó với Thẩm Ly hay không, cứ lấy mạng một người

giao phó trước rồi tính sau.



Hành Vân lý nào lại không nghĩ đến điều này, đương nhiên là lúc nào cũng kéo Thẩm Ly đi cùng.



Nhưng khi Thẩm Ly thấy mấy chữ trên cửa thì đôi mày nhíu lại: “Duệ vương phủ?”



Hành Vân gật đầu: “Hoàng đế có bảy người con, Thái tử là đích trưởng[1]. Duệ vương

này là trưởng tử thứ xuất[2], nhưng Mẫu phi của hắn đang được ân sủng,

sau lưng lại có gốc rễ gia thế phức tạp trong triều, nếu xét xem ai có

thể đối kháng với Thái tử thì chỉ có hắn thôi.”



[1] Đích trưởng: con trưởng vợ cả



[2] Thứ xuất: vợ lẽ sinh



Thẩm Ly nghe vậy sửng sốt: “Bình thường ngươi trông có vẻ đạm bạc, nhưng mấy chuyện này lại biết rõ quá nhỉ?”



“Trước đêm

qua đích thực ta không biết chút gì!” Hành Vân cười nhạt, “Nhưng muốn xử lý người ta thì cũng phải chuẩn bị một chút mới được.” Hành Vân vừa dứt lời, bỗng nghe ở góc tường truyền đến tiếng roi, đó là tiếng dọn đường, tiếng roi truyền đến ngã rẽ vào cửa phủ mới dừng, một lúc sau, một cỗ

xe ngựa có thị vệ hộ tống từ từ tiến đến. Hành Vân bước lên phía trước

cao giọng: “Phương sĩ[3] Hành Vân cầu kiến Duệ vương.”



[3] Thuật sĩ



Trong xe im

lặng một hồi: “Phương sĩ?” Giọng nói khàn khàn không dễ nghe, dường như

hắn cười lạnh vài tiếng, “Phương sĩ to gan, ngươi có biết ta ghét nhất

là mấy chiêu lừa bịp của các ngươi không, yêu ngôn hoặc chúng bổn vương

quá rõ rồi.”



Hành Vân

cười: “Nếu vậy Điện hạ có thể gọi ta là mưu sĩ. Tại hạ có một kế muốn

hiến cho Điện hạ có thể giúp Điện hạ mưu thành đại sự, không biết ý Điện hạ thế nào?”


Hành Vân từ

xa đã nhìn nàng, thở dài lắc đầu như đang nói, chẳng qua là không thấy

cô có một lúc thôi, sao lại gây chuyện nữa rồi.



Duệ vương

lại gần, quan sát Thẩm Ly rồi dời ánh mắt sang Tiểu Hà đang ngồi xổm

dưới đất, hắn nhíu mày, nhưng giọng điệu bỗng trở nên dịu dàng: “Làm sao vậy?” Tiểu Hà giật giật vạt áo Thẩm Ly không nói, Thẩm Ly thở dài: “Cho thị vệ trong phủ ngài lui hết đi đã.” Tiểu Hà gật đầu phụ họa.



Duệ vương

vẫy tay, chúng nhân tản đi hết, phát giác Tiểu Hà đã buông tay, Thẩm Ly

lập tức dịch qua một bên ho khan mấy tiếng, nàng vẫn chưa nói gì thì

thấy Duệ vương khom người, kề tai bên môi Tiểu Hà, Tiểu Hà nhẹ giọng nói với hắn mấy câu. Duệ vương ngẩn ra, khóe môi lại cong lên, nụ cười làm

dịu đi vết sẹo trên mặt hắn. Hắn cởi áo ngoài phủ lên người Tiểu Hà, bọc nàng ta lại, trước khi đi bỗng quay đầu nói với Hành Vân: “Chi bằng

công tử ở lại trong phủ của tiểu vương đi.” Chỉ trò chuyện một lúc thôi

mà giọng điệu Duệ vương đối với Hành Vân đã khách sáo hơn rất nhiều. Hàm ý trong lời này rõ ràng là đề ra ý bảo vệ Hành Vân.



Thẩm Ly suy

nghĩ, cũng được, để Hành Vân ở trong phủ Duệ vương thì nàng có thể yên

tâm ra đi rồi. Nào ngờ Hành Vân lại lắc đầu nói: “Đa tạ hảo ý của Duệ

vương, nhưng hôm nay ta hiến kế cho Duệ vương để mong có thể yên tâm

sống trong tiểu viện của mình thôi, hơn nữa nếu ta vào đây ở, e là sẽ

mang đến nhiều bất tiện cho Duệ vương. Hôm nay tại hạ xin cáo từ trước.”



Duệ vương cũng không miễn cưỡng, gật đầu để Hành Vân tự rời đi.



“Cô thật là

không ngừng nghỉ một khắc nào.” Chờ người đi rồi, Hành Vân bước lên rầy

la Thẩm Ly. Thẩm Ly hiếm khi lại không đáp trả hắn, ngược lại còn nhìn

hướng Duệ vương đi mà nhíu mày suy tư. Hành Vân nhìn nàng một lúc, “Lẽ

nào cô ưng cô nương nhà người ta rồi?”



Thẩm Ly nhíu mày, “Không, ta chỉ kỳ quái là Hoàng tử một nước tại sao lại nuôi dưỡng yêu linh.”



Hành Vân khẽ ngẩn người, Thẩm Ly vẫy tay: “Thôi đi, cũng không liên quan đến ta.”

Nàng quay đầu nhìn Hành Vân nói: “Còn ngươi đó, tại sao không thuận thế ở lại trong Vương phủ luôn? Ngươi như vậy…” Bảo nàng làm sao đi được. Lời chưa nói ra thì Hành Vân đã vỗ đầu Thẩm Ly:



“Đừng ồn nữa, Duệ vương rộng rãi nên đã cho ta một ít tiền, hôm nay đi mua thịt ăn đi.”



Khóe miệng

Thẩm Ly mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, thôi vậy, nể tình

chung sống bao nhiêu lâu nay, bảo vệ hắn thêm mấy ngày nữa vậy!