Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 20 :

Ngày đăng: 11:51 18/04/20


Chuyện Kỳ Thư có bạn trai là đàn anh khóa trên nổi tiếng đã lan đi khắp trường. Không cần cô mở miệng mà sự việc đã bay đến tận tai Tần Quang và Thùy An khiến họ bất ngờ há hốc mồm như đang nghe đến chuyện người lạ ngoài đường.



Khi họ cố gắng liên lạc với cô thì cô lại như bóng ma, trốn biệt đi mất.



“Hai cậu có biết Kỳ Thư ở đâu không? Tớ gọi mà không được. Suốt cả năm nay có bao giờ tớ gọi mà cậu ấy không nghe đâu.” Khang Vũ lo lắng gọi cho Tần Quang, giọng điệu có vẻ hấp tấp.



“Kỳ Thư ấy hả....Cậu ấy có việc về quê rồi. Nghe bảo là hết tiền ấy mà. Không mang theo máy tính và điện thoại về, bảo sao cậu không gọi được. Bây giờ cũng nghỉ hè cả rồi. Bọn tớ bận làm thêm mới để cậu ấy về trước đó thôi.” Sợ Khang Vũ lo lắng, Tần Quang đành bịa đại một cái lý do để nói dối.



“Không thể nào. Trước giờ cậu ấy chưa từng rời khỏi điện thoại. Sao lại nói không đem theo về quê chứ. Vả lại lúc nãy tớ gọi về nhà cậu ấy. Chị cậu ấy bảo vẫn chưa thấy về. Các cậu....rốt cuộc có gì dấu diếm tớ?”



Không ngờ Khang Vũ lại gọi về nhà Kỳ Thư nhanh như vậy. Tần Quang và Thùy An nghẹn họng một hồi mới nói:



“Dấu diếm gì chứ, cậu ấy chẳng qua là có bạn trai bỏ mặc bạn bè một vài hôm ấy mà.” Thùy An tỏ vẻ không vui nói.



“Có bạn trai?” Trong màn hình, sắc mặt Khang Vũ cực kỳ tệ. Ánh mắt của cậu trở nên mông lung không biết nhìn đâu cho đúng. Dáng vẻ hoang mang bất ngờ đó khiến cho Tần Quang và Thùy An không khỏi tức giận, hận không thể chém chết Kỳ Thư sau một đêm đã bội bạc.



“Chuyện này là bọn tớ nghe được từ bên ngoài, không phải là cậu ấy nói cho nên vẫn không chắc chắn lắm. Hiện tại bọn tớ cũng không thể liên lạc được với cậu ấy. Lúc nãy có nhìn thấy cậu ấy ngồi cùng xe với gã đó nhưng tớ đuổi không kịp. Xem ra lời đồn là thật.” Tần Quang chậm rãi nói. Rõ ràng không thể lừa được Khang Vũ, cậu đành cắn môi thuật lại.



Khang Vũ không nói gì nữa mà đột ngột ngắt kết nối, để lại hai người Thùy An và Tần Quang nhìn nhau không biết nói gì. Họ thực tình không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tình cảm giữa bốn người bao năm nay vốn dĩ rất tốt đẹp chưa từng có xích mích. Vậy mà chỉ sau một đêm đột nhiên căng thẳng đến độ này.




Tần Quang vội vàng rụt tay mím môi nhìn Khang Vũ cố gắng đứng lên, cố gắng bước từng bước chân nhỏ mà đối với họ thật đơn giản, cố gắng để giữ bản thân không ngã xuống kia cho Thùy An nhìn thấy. Kết quả nhịn không được nữa, Thùy An lại bật khóc chạy đến ôm chầm lấy cánh tay Khang Vũ gào lên:



“Tại sao vậy chứ? Khang Vũ ơi, cậu là người khỏe nhất lớp, đôi chân của cậu từng chạy năm vòng sân không kêu ca, từng vác hết hành lý của bọn tớ đi khắp nơi cơ mà. Sao bây giờ lại thành ra như vậy hả? Là kẻ nào đã khiến cậu ra nông nỗi này???”



Khang Vũ lau những giọt mồ hôi vương trên trán mình rồi chậm rãi ngồi xuống ghế đá còn vương sương lạnh kia. Dùng tay áo lau đi đống nước mắt lã chã của Thùy An, đặt bàn tay lên lưng Tần Quang vỗ về những giọt nước mắt bị cậu dùng áo lau liên tục cố kìm nén không nấc thành tiếng kia.



“Ngốc quá, không phải hôm qua tớ vẫn nói chuyện với các cậu đấy sao. Có kẻ nào có thể khiến tớ thành ra như vậy được chứ. Tớ đã không đi được như bình thường gần hai năm nay rồi. Bao lâu nhỉ? Có lẽ là trước khi thi đại học một tháng.”



“Nói như vậy lúc chia tay bọn tớ ở sân bay. Cậu đã....” Thùy An sực nhớ lúc đó Khang Vũ nhất quyết không để họ tiễn cậu đến cổng mà đuổi về khi còn ngồi ở băng ghế chờ. Có lẽ bắt đầu từ khi đó chân cậu đã chẳng còn như xưa nữa.



“Ừ. Lúc đó tớ vẫn có thể đi được tốt hơn bây giờ nhiều. Chỉ là dáng đi không được đẹp cho lắm. Cậu cứ nghĩ đến vịt mẹ đi như thế nào thì tớ y như vậy đó. Tớ sợ các cậu sẽ thấy xấu hổ vì tớ cho nên mới đuổi về thôi.” 



Thùy An há hốc mồm ngơ ngác, tựa hồ đã hiểu ra được chuyện gì đó: “Nếu thế thì có nghĩa cậu....mắc bệnh mà nên sao?”



Khang Vũ mỉm cười gật đầu, đôi mắt nhìn về phía cuối chân trời nhẹ nhàng nêu lên cái tên loại bệnh đang khiến cho cậu dần dần héo úa.



“Là thoái hóa dây sống tiểu não."