Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 31 :

Ngày đăng: 11:51 18/04/20


Hàn huyên bằng ngôn ngữ hình thể và bảng chữ cái một hồi. Khang Vũ mới lộ vẻ mệt mỏi. Lý Hân có vẻ là người hiểu chuyện, rất nhanh đã nhường cậu cho bác sĩ và giờ nghỉ ngơi của cậu. Cùng Thùy An và Tần Quang ngồi bên ngoài hành lang bệnh viện.



Thùy An và Tần Quang từ đầu chí cuối đều quan sát rất kỹ biểu hiện của Khang Vũ. Ánh mắt của cậu dành cho Lý Hân quả thật có chút khác biệt so với lúc cậu nhìn những đứa con gái khác. Ánh nhìn trực diện không né tránh, thỉnh thoảng những nụ cười nhẹ nhàng nở ra như khoản đãi những trò đùa của Lý Hân. Tuy rằng có sự khác biệt nhưng họ lại không lý giải được sự khác biệt đó là gì.



Nhưng suy cho cùng ánh mắt đó của Khang Vũ dành cho Lý Hân lại hoàn toàn khác với Kỳ Thư.



Miêu tả như thế nào nhỉ?



“Hôm nay mới có thể gặp được Vũ, tớ có chút xúc động, thật ngại quá.” Lý Hân dùng khăn tay chấm nước mắt ngượng ngùng nói. Cũng chẳng trách được, càng nhìn Khang Vũ nước mắt cô càng chảy ra không thể ngưng được.



Thùy An và Tần Quang chiếu tia nhìn cảnh giác về phía Lý Hân, hồi lâu không đáp lời khiến cho cô mồ hôi túa đầy trán.



“À....Chuyện đó....Các cậu có gì muốn hỏi tớ ư?”



Cả hai gật đầu. Thùy An nhíu mi nói: “Chuyện bạn gái cũ là thế nào? Không phải nói điêu nhưng bọn này rất thân với Khang Vũ, tại sao lại chưa từng nghe đến chuyện cậu ấy từng có bạn gái.”



Vả lại quá trình làm bạn đã gần mười năm với Khang Vũ. Ngoài Kỳ Thư ra, họ chẳng thấy cậu để ai vào mắt cả.



Lý Hân ba lên một tiếng, hiểu ra nguyên do hai người làm mặt ngố liền bật cười nói:



“Chuyện này nói ra thật sự xấu hổ. Tớ và Khang Vũ hẹn hò năm học lớp mười một. Lúc đầu cậu ấy mới chuyển đến thành phố D. Tớ cũng là người tỉnh khác chuyển đến. Ban đầu tớ cũng không để ý lắm đến Vũ, nhưng mỗi lần cậu ấy nhìn thấy tớ đều ngẩn người cho nên tớ cứ tưởng rằng cậu ấy để ý đến tớ mới hẹn ra từ chối, ai ngờ lại là cậu ấy từ chối tớ. Thật tình, càng nhớ lúc đó càng xấu hổ....”



Tần Quang vân vê cằm, quan sát tỉ mỉ gương mặt Lý Hân, dường như hiểu ra nguyên do Khang Vũ không thể rời mắt khỏi Lý Hân. Ở Lý Hân toát ra một khí chất đặc biệt, sự tỏa sáng và nhiệt huyết của cô thật khiến người ta ảo giác.



“Nếu lúc đó đã từ chối, sao lại có chuyện hẹn hò?” Thùy An nhịn không được tò mò mà vồ vập hỏi.
Lý Hân có chút bất ngờ mở to mắt nói: “Vậy hóa ra hai người cũng biết người mà Vũ thích là Kỳ Thư sao?”



“Đương nhiên là tụi này biết rồi. Mau giải thích đi, cậu gặp Kỳ Thư hồi nào vậy? Kỳ Thư trước giờ chưa từng nói điều này cho bọn tớ biết, cũng không hề nhắc nhở bên cạnh Khang Vũ ở thành phố D lại có một Lý Hân như cậu.” Thùy An vồ vập truy hỏi, quả thực tò mò muốn chết.



“Lúc đó hình như là mùa hè lớp mười một. Tớ đã rất vất vả mới có thể tìm được thông tin về bạn bè cũ của Khang Vũ. Từ một người bạn chung trường cũ với cậu ấy, tớ mới biết được hai cậu và Kỳ Thư vốn dĩ rất thân với Khang Vũ, cũng nghe nói đến chuyện lúc trước Khang Vũ thích Kỳ Thư. Vì quá tò mò, tớ đã về tận thị trấn A để tìm gặp Kỳ Thư.”



Thùy An và Tần Quang nuốt khan chờ đợi: “Sau đó thì sao?”



“Lúc đó tớ lại không gặp được Kỳ Thư vì cậu ấy vướng phải một vụ đánh nhau rồi nhập viện. Cho nên tớ lại mất thêm một đoạn đường về bệnh viện huyện mới gặp được cậu ấy. Nói thật lúc đó tớ ấn tượng cực kỳ xấu về người mà Khang Vũ thích. Sao cậu ấy có thể thích một nữ đầu gấu hơn là tớ được chứ. Thật nực cười.”



“Kỳ Thư không phải người như vậy.” Tần Quang nhíu mi trầm trầm nói.



“Cậu thì biết cái gì chứ? Lúc đó cậu ấy....” Thùy An có vẻ tức giận bật cả người dậy.



“Tớ biết, tớ biết mà. Chỉ là suy nghĩ lúc đó thôi. Khi gặp thì lại khác.” Lý Hân buồn cười vội vàng giải thích. Kéo Thùy An bình tĩnh ngồi xuống: “Kiểu cách nói chuyện và những kiến thức mà Kỳ Thư có được không hề tầm thường. Tớ nhận ra cô ấy rất ưu tú, đó là sự thật.”



Nhận ra hai người kia đã bình tĩnh, Lý Hân mới nói tiếp: “Khi gặp cậu ấy, tớ cũng giống như các cậu vừa nãy. Rất bất ngờ, bất ngờ đến cứng họng. Lúc nhìn thấy gương mặt Kỳ Thư, tớ đã hiểu ra được lý do khiến cho Khang Vũ luôn ngẩn ngơ nhìn tớ...”



Lý Hân đan chặt hai tay vào nhau, mỉm cười: “Là vì tớ rất giống Kỳ Thư có phải không?”



Tần Quang và Thùy An trầm mặc gật đầu. Ngay giây phút Lý Hân xuất hiện, họ đã rất bất ngờ vì gương mặt của cô. Từ cánh mũi đến góc mặt, từ thân hình mảnh mai và chiều cao tương đương, từ khí chất vô tư và sự lương thiện trên khóe mắt đều giống nhau như đúc. Nếu là người qua đường nhìn thấy hai người e rằng không thể phân biệt nổi.



“Lúc đó tớ có chút đau lòng khi nhận ra rằng tớ không hề xinh đẹp như tớ nghĩ. Ánh mắt đó của Khang Vũ chẳng qua là vì tớ giống người trong lòng của cậu ấy.”