Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 32 :

Ngày đăng: 11:51 18/04/20


Lý Hân nhớ như in ngày mà cô và Kỳ Thư gặp nhau cũng chính tại bệnh viện, mùi đặc biệt của thuốc sát trùng xông vào mũi. Tiếng người nói chuyện cố giữ cho ngữ âm thật trầm xuống để không làm phá tan bầu không khí u lạnh nơi này. Lý Hân ngồi trước mặt Kỳ Thư, không để cô kịp nghi vấn liền xổ một tràng giới thiệu tên tuổi và nguyên do đường xá xa xôi tìm đến tận đây.



Kỳ Thư lúc đó trên đầu còn quấn một giải băng để giữ vết thương, gương mặt hơi tái và làn da có chút xanh xao trơ mắt nhìn một gái tự xưng là bạn gái của Khang Vũ xông tới, trong lòng có chút cảm thấy cô gái này đang cố khuếch đại điều gì đó.



“Dạo này tôi ít liên lạc với Khang Vũ nên không biết chuyện cậu ấy đã có bạn gái. Hơi muộn một chút nhưng….chúc mừng.”



Thấy dáng vẻ lãnh đạm không cảm xúc khi biết Khang Vũ hẹn hò với mình. Lý Hân không dấu giận dữ, gương mặt méo mó quát lên:



“Tôi tới đây không phải để nghe cậu chúc mừng!”



“Vậy cậu tới đây để làm gì?”



“Tôi….” Lý Hân nghi hoặc bản thân, cô rốt cục tới đây để làm gì? Cô muốn minh chứng điều gì với Kỳ Thư?



Kỳ Thư bước xuống giường, chậm rãi pha một cốc nước cam đưa đến trước mặt Lý Hân, nhẹ nhàng nói: “Bình tĩnh uống đi, cậu đi đường xa như vậy chắc cũng khát lắm rồi. À mà chỉ uống thôi nhé. Đừng làm hành động tạt nước gì gì đó giống trong phim. Tôi đang là người bệnh đấy.”



Đón lấy cốc nước một cách tự nhiên. Lý Hân chăm chăm nhìn vào mặt cốc phản chiếu gương mặt của cô, phát hiện ra bao nhiêu dáng vẻ xinh xắn đã bị xóa đi, nhìn lại còn có chút xấu xí, mếu máo. Đứng trước vẻ bàng quang của Kỳ Thư, cô đột nhiên cảm thấy thất bại.



Rõ ràng Kỳ Thư nhận ra nguyên nhân Lý Hân không quản ngại đường xa mất công tìm đến cô như vậy.



Con người này thông minh hơn cô nghĩ, chỉ có điều tình địch thông minh càng làm cô không thể nào ưa nổi. Nhìn bóng lưng khoác áo bệnh nhân của Kỳ Thư nhàn nhã sắp xếp lại đồ đạc trong phòng, Lý Hân buột miệng nói:



“Cậu ỷ Khang Vũ thích cậu mới đối xử với tôi thế này ư? Tôi không tin ngoài cậu ra, Khang Vũ sẽ không thích ai khác nữa.”



Bàn tay của Kỳ Thư khựng lại giữa không trung. Tấm lưng của cô có chút thay đổi, rõ ràng nhận ra lời nói này có thể tác động đến Kỳ Thư nhưng Lý Hân không biết chính xác từ ngữ nào trong số những từ đó đả kích được cô.



“Cậu hồ đồ rồi, Khang Vũ không còn thích tôi nữa. Những lời đồn đãi ngoài kia cậu tin làm gì chứ? Tôi và cậu ấy lâu nay cũng chẳng mấy khi gặp nhau. Cũng chẳng gọi điện thoại nhiều. Thích làm gì được chứ?” Dường như đã lấy lại bình tĩnh, Kỳ Thư lại tiếp tục công việc dọn dẹp của mình.




“Cậu đã cùng Khang Vũ trị liệu ư?” Không tránh khỏi tò mò, Thùy An hỏi.



“Ừm. Sau lần gặp Kỳ Thư, tớ đã ủ mình rất lâu trong nhà mới đi tìm gặp Khang Vũ. Lúc đó tớ là người đầu tiên ngoại trừ gia đình cậu ấy biết về căn bệnh quái ác kia. Nhớ không nhầm là sau khi đi dã ngoại với các cậu về từ thành phố C, cậu ấy đột ngột ngã quỵ, sau đó không thể đi đứng như bình thường được nữa. Đôi chân cậu ấy cứ thẳng một đường khó có thể điều khiển. Tớ nhớ lúc đó nhìn thấy cậu ấy từ bệnh viện trở ra, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng. Sau đó....” Giọng Lý Hân có chút lạc đi: “Cậu ấy bỏ mặc ánh mắt tò mò thương hại của người xung quanh, vẫn dùng đôi chân co quắp kia bước đi với gương mặt đỏ lên vì cố gắng. Cuối cùng mỏi chân, cậu ấy ngã gục xuống....Lúc đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy Khang Vũ khóc...”



Mảnh ký ức nhỏ bé được tạc vào trí óc chúng nhân. Thùy An và Tần Quang run rẩy khi phát hiện ra rằng, họ chẳng qua là một ngọn gió tạt ngang Khang Vũ, tại sao lúc đó họ lại không ở bên cậu, an ủi cậu chứ?



“Lúc đó Khang Vũ nói rằng cậu ấy đã luôn cố gắng suốt gần hai năm. Đã cầu mong sự kỳ diệu xảy đến với cơ thể cậu ấy nhưng hóa ra chỉ là cậu ấy ảo mộng. Bây giờ ngay cả tư cách được yêu thích Kỳ Thư cũng chẳng còn nữa rồi.”



Tần Quang bật người dậy, dấu đi hốc mắt đỏ hoe quay đầu nói: “Cảm ơn cậu Lý Hân, cảm ơn vì đã không bỏ mặc Khang Vũ, luôn ở bên cậu ấy cho đến tận bây giờ.” Sau đó chậm rãi rời đi, để cho cái bóng đen của bức tường cuối hành lang nuốt chửng.



Thùy An nhìn theo bóng Tần Quang, khàn khàn nói với Lý Hân: “Tớ hiểu cảm giác của Tần Quang, Khang Vũ và cậu ấy đã chơi với nhau từ khi còn học mẫu giáo. Hai người họ so với anh em ruột thịt có khi còn chẳng bì được. Nghe những chuyện này, biết được những điều này từ một người xa lạ như cậu. Tần Quang ắt hẳn rất tổn thương.”



Lý Hân giật mình khi nhận ra điều này, cô vội vàng xua tay: “Xin lỗi, tớ không cố ý. Tớ chỉ....”



“Không sao.” Thùy An cười buồn: “Chỉ là tớ thắc mắc, Khang Vũ về đã lâu rồi, sao bây giờ cậu mới xuất hiện?”



Lý Hân cắn lòng môi xuất hiện vài chỗ nứt nẻ vì gió lạnh, nhẹ nhàng nói: “Thực ra Khang Vũ vẫn luôn kín tiếng. Từ lúc cậu ấy không nói được thì tớ đã chẳng còn cơ hội để liên lạc với cậu ấy. Mail của tớ cũng chưa bao giờ nhận được hồi đáp cho nên không biết Vũ đã về nước. Cho đến tận sáng nay, tớ nhận được một cuộc gọi mới biết được tình hình của Khang Vũ. Nhịn không được liền chạy tới đây.”



“Là ai gọi?” Thùy An có một dự cảm quen thuộc.



“Có phải cậu đang nghĩ đến Kỳ Thư không? Phải. Chính là cô ấy. Kỳ Thư đã gọi cho tớ, cô ấy không nói gì nhiều chỉ cho tớ địa chỉ của Khang Vũ và nhờ tớ ở bên cạnh chăm sóc cho cậu ấy. Sau đó vội vàng cúp máy. Cho đến lúc này tớ vẫn không biết tại sao Kỳ Thư lại phải nhờ đến tớ và không xuất hiện ở đây?”



Thùy An nhìn về phía cửa phòng bệnh yên tĩnh với cửa kính loang lổ những vết bám bụi. Đôi mắt cô trôi qua một đoạn ký ức, như thấu hiểu được lòng Kỳ Thư mà nói:



“Là bởi vì Kỳ Thư không dũng cảm như cậu ấy nghĩ. Trước một lần nguy kịch của Khang Vũ, Kỳ Thư đã đánh mất lòng tin của bản thân mình. Cậu ấy không thể chịu đựng được cảnh nhìn Khang Vũ mất hết sinh khí nằm trên giường bệnh. Cuộc sống này đối với cậu ấy đã quá khó khăn. Nếu mất đi Khang Vũ, Kỳ Thư sớm muộn cũng sẽ ngã quỵ.”