Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 4 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


‘Người ta vẫn gọi tuổi trẻ là thanh xuân. Đó là khoảnh khắc có thể tự do làm những điều mình muốn mà không bận tâm đến ngày mai, không bận bịu chạy đua với thời gian, không toan tính thiệt hơn trong cuộc sống, những điều ngây ngô đơn thuần đó không trường tồn mãi mãi, mà chỉ hạn hữu trong một thời gian.



Có những việc khi còn trẻ không thể nào hiểu được, đến khi hiểu ra rồi thì tuổi trẻ đã ở lại phía sau mãi không chạm tới được. Chỉ còn nuối tiếc và đau lòng.’



------



Hội trại năm lớp sáu là lần đầu tiên Kỳ Thư sử dụng kỹ năng nấu ăn để tham gia cuộc thi nữ công gia chánh, nhưng kết quả năm đó có thể được lưu vào tùy bút khiến cô cười mãi không thôi bởi nó có thể được miêu tả bằng bốn chữ:



Thất bại thảm hại.



Trong lúc mọi người đang tất bật với nhiệm vụ của mình. Kỳ Thư mếu máo nhìn bát trứng rán bị vỡ ra không rõ hình hài trên tay, âm thầm thở dài nhìn mọi người đang chuẩn bị phần thi kéo co, không thèm quan tâm món trứng cô khó khăn lắm mới làm được thì lúc này một bàn tay thò đến nhanh chóng cầm lấy một miếng trứng bỏ vào miệng nhai.



Kỳ Thư kinh ngạc nhìn Khang Vũ đứng bên cạnh ăn ngon lành. Cậu ăn xong liền nghẹn họng uống một ngụm nước, sắc mặt hơi xanh cứ như là uống nước chậm một chút có thể nghẹn chết người.



“Cũng....không tệ. Đủ nghẹn chết.” Khang Vũ chùi mép nói.



Nghe câu trước Kỳ Thư còn đang vui mừng, nghe câu sau cô liền tức giận dùng chân đá vào chân cậu: “Ai bảo cậu ăn. Vô duyên.”



Đá xong cô lại sực nhớ cô và Khang Vũ không thân thiết đến mức động tay động chân như vậy. Cô ái ngại nhìn cậu thì cậu lại coi như không có gì mà vui vẻ cười tươi, lộ ra hàm răng trắng trên gương mặt tuấn tú:



“Tớ không ăn, cậu đứng đây tế trời à, tội nghiệp ông trời lắm. Tần Quang, cậu cũng thử trải nghiệm nghẹn chết một miếng xem.” Nói rồi không để cho Tần Quang vừa chạy tới kịp phản liền nhét vào miệng cậu bạn, khiến bộ mặt lạnh lùng của Tần Quang cũng phải biến dạng uống lấy uống để nước rồi quăng một câu xanh rờn vào mặt Kỳ Thư:



“Giết người. Muốn giết người!!!”



Kỳ Thư nghe vậy cũng quăng buồn ra sau lưng không khách khí lườm Khang Vũ và Tần Quang một cái thật sắc nói: “Biết sớm các cậu sẽ ăn, tớ đã đổ thuốc chuột vào đó.”



Khang Vũ nhún vai cười hì hì: “Thật tiếc cậu đã bỏ qua cơ hội rồi.”



Nói rồi liền lấy miếng trứng còn lại, ác liệt nhìn nó liền bỏ vào miệng nhai nhai, lại kịch liệt uống nước rồi chạy biến đi, tham gia vào đội hình kéo co.



Kỳ Thư nhìn bát trứng lúc nãy còn đầy ắp bây giờ chỉ còn đĩa trống, ngơ ngác nhìn về Khang Vũ đang vất vả cắn môi cầm lấy dây kéo, quyết dành chiến thắng kia. Cả sắc mặt cũng rực sáng. Không uổng công cô đứng ra hứng mũi chịu sào cho cậu, quả nhiên là người có nghĩa khí mà.



“Thì ra là cậu.” Tần Quang quan sát thật kỹ Kỳ Thư rồi để lại một câu chạy biến mất khiến cho Kỳ Thư ngẩn người đực mặt như ngỗng không hiểu. Thì ra là cô cái gì?




“Khen cậu đúng là sai lầm của tớ.” Kỳ Thư làm ra bộ dáng buồn nôn, bĩu môi nói.



“Nhìn vậy thôi chứ sau này lớn lên, tớ lại chẳng là mỹ nam ấy chứ, lúc đó cậu có chạy theo xin chữ ký cũng phải lót vàng cho tớ đi mới được.” Khang Vũ vuốt vuốt da mặt trơn bóng của mình cười nói.



“Không dám.” Kỳ Thư bật cười: “Có chăng sau này tớ làm đại gia nhiều tiền thuê cậu làm vệ sĩ, cho đám người muốn cướp tiền của tớ bị mặt cậu dọa chết, có phải đơn giản hơn không?”



“Cô nương, đừng đùa. Tại hạ nào có rẻ tiền như vậy.”



“Cậu chính là như vậy.”



“Ai nha, cô nương không biết xài Yahoo này muốn làm đại gia kìa, không sợ chó mèo cười cho vào mặt a.”



“Cậu thích chết có phải không?”



“Ây da, quân bay đâu, có thích khách, mau hộ gia trẫm.”



“Này thì hộ giá.”



....



Giữa trời đêm thanh mát, bóng dáng hai người đổ trên nền gạch, vui vẻ tận hưởng đêm trăng năm đó. Tiếng cười của họ át đi mọi sợ hãi, quên đi cả cô độc trong lòng, mang tới những kỷ niềm thời ngây ngô vui vẻ đó.



Nhiều năm sau trong một lần về thăm lại trường cũ. Kỳ Thư lại trốn lên ban công tầng thượng này, lặng im ngắm nhìn cảnh vật năm nào đã đổi thay. Ngắm những đóa hoa đã bao lần nở rồi lại tàn, nhìn bậc xà lan ngày nào mà Khang Vũ từng nằm đó ngắm trăng.



Bất chợt cô nhìn thấy trên cây cột mà Khang Vũ tựa vào có một dòng chữ đã rất cũ, bị thời gian làm mờ đi, bụi đã bám đến mấy lớp. Cô đặc biệt để ý đến nó bởi ký tự của nó rất giống với nick chat của Khang Vũ, bên dưới có ghi một dòng chữ:



“Con heo Kỳ Thư, đừng hòng xin chữ ký của tớ nhé.”



Kỳ Thư nhìn dòng chữ đó thật lâu, âu yếm vuốt lên từng con chữ nhỏ nhắn đó nguệch ngoạc đó. Môi chậm rãi dãn ra một nụ cười.



Khang Vũ, tớ không xin chữ ký của cậu đâu, tớ vẫn muốn cậu làm vệ sĩ của tớ. Có được không?