Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 5 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Kỳ thi cứ thế đi qua, mùa hè oi bức dần nhường cho mùa thu mát mẻ. Ngày khai trường lại lần nữa đến. Kỳ Thư từ học sinh lớp sáu êm đẹp lên lớp bảy.



Đầu năm họp lớp, việc đầu tiên được đưa ra bàn bạc là chỗ ngồi. Lẽ đương nhiên mọi người luôn muốn tự chọn cho mình bạn học và vị trí ngồi tốt nhất. Nhưng mà lớp học cũng giống một nước phong kiến, giáo viên chủ nhiệm chính là vua còn lớp trưởng chính là Thái Sư, vua bảo ngồi là ngồi đứng là đứng. Thái Sư nói được là được, nói không được không ai dám cãi. Cho nên ngay từ khi bước vào lớp, quyền chọn lựa chỗ ngồi hoàn toàn rơi vào tay Kỳ Thư, thế mới thấy cô chưa vào đến lớp, đã nghe bao nhiêu tiếng nịnh hót bên tai nhằm đánh tiếng với cô cho họ một chỗ tốt, đặc biệt tránh né bàn đầu và gần giáo viên.



Kỳ Thư vì vậy mà bị làm cho đau đầu. Cuối cùng thấy rõ sự bất lực của cô. Giáo viên chủ nhiệm mới ban thánh chỉ xuống, buộc nam nữ ngồi xen kẽ, vị trí như thế nào, chọn ai đều do mọi người tự sắp xếp. Nếu trùng thì sẽ do Kỳ Thư xử lý. Mọi chuyện có lẽ sẽ êm xuôi nếu Khang Vũ không vì đến muộn mà lù lù xuất hiện trước cửa.



Trải qua ba tháng hè biệt tăm, cậu bạn này như lột xác, làn da trắng bốc hồi trước bây giờ hơi ngăm đen, chiều cao thì như cây sậy cao hết phần người khác, giọng nói ồm ồm như vừa bị vỡ giọng, có lẽ vừa chính thức bước vào dậy thì. Cậu dùng đôi mắt có một thứ gì đó lấp lánh sau con ngươi đen lướt một vòng với tư thế ngông nghênh đúng chất nghịch ngợm khiến cho các bạn nữ trong lớp như rơi vào u mê. Chính vì cậu bây giờ chính là chuẩn hình tượng mà nữ sinh cấp hai hướng đến.



“Mới ba tháng thôi mà sao bây giờ nhìn đẹp trai dữ vậy ta, sao trước đây tớ không nhận ra nhỉ.” Bùi Tuyết xoa cằm nói.



“Cũng thường thôi!” Nhã Uyên bĩu môi nói, ngoài mặt thì không tỏ vẻ thích thú, nhưng ánh mắt chốc chốc lại liếc sang Khang Vũ, khi bị Kỳ Thư bắt gặp liền đảo mắt rời đi.



“Ồ, xem kìa, suýt chút nữa tớ nhận không ra luôn đấy.” Thùy An nghịch tóc của Kỳ Thư, kinh ngạc nhìn Khang Vũ nói. So với đám bạn trong lớp cũng chỉ có Thùy An và Kỳ Thư là mẫn cảm với hình tượng kia của Khang Vũ.



Học sinh cấp hai khác học sinh cấp một ở chỗ, họ không còn thích những chàng trai mọt sách cần cù học giỏi, ở cái tuổi ương bướng này, họ thích những chàng trai mới lạ và trải đời, tựa như muốn nhanh chóng làm người lớn. Đó chính là lý do vừa nhìn thấy sự thay đổi khác lạ của Khang Vũ, phút chốc đã biến cậu thành đối tượng ngồi cùng bàn cần phải nắm lấy. Cho nên lớp học với hai mươi nữ đã có mười một người muốn ngồi chung bàn với Khang Vũ, khỏi nói khi Kỳ Thư công bố số lượng này, chưa nói đến các bạn học nam muốn cắn lưỡi mà ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng nghẹn họng trân trối.



Sao học sinh cá biệt lại bỗng dưng được yêu thích như vậy?



“Cái này....Đúng rồi. Kỳ Thư không chọn bạn nam nào có đúng không? Vậy thì để Kỳ Thư ngồi cùng Khang Vũ cho tiện kèm cặp, quyết định vậy đi.” Giáo viên chủ nhiệm lần nữa hạ chỉ.


“Ăn đi rồi mà ị ra sắt cho tớ, lắm lời.”



Mắt Khang Vũ sáng bừng lên, ba miếng xoài giống như que tăm lọt thỏm vào miệng cậu, vì có giáo viên nên cậu phải nhai thật nhẹ nhàng thật chậm chạp, cũng từ từ cảm nhận vị chua chua cay cay hòa tan trong miệng, cuối cùng cảm thán gật đầu:



“Đúng là đồ thần tiên, ngon lắm.”



“Khang Vũ! Cậu nhai cái gì trong mồm đấy, mau đứng dậy cho tôi!!!”



Thời khắc sắp nuốt xong miếng xoài, hủy đi tang vật thì Khang Vũ bị thầy giáo dạy văn bắt được, ai bảo cậu to xác, không ai che được cậu làm chi. Kỳ Thư bên cạnh suýt thì nghẹn, nuốt vội xuống, đem tất cả mọi chứng cứ nhét vào trong áo khoác, rồi ngoan ngồi ngồi yên như học sinh gương mẫu.



“Em ông ăn ì ả (em không ăn gì cả).” Khang Vũ mồm vẫn nhai mặt dày nói.



Thầy giáo thần thông quảng đại có thể hiểu được mấy câu tụt lưỡi của Khang Vũ liền tức giận đập bàn: “Miệng còn đầy đồ ăn mà dám nói là không ăn gì cả à, cậu coi thường tôi có phải không?”



Khang Vũ nuốt vội xuống gãi đầu: “Tại em đói quá.”



“Đói thì có thể ăn trong giờ của tôi sao? Về phòng giáo viên ngay cho tôi.”



Và như thế, Khang Vũ mặt méo xệch nhìn Kỳ Thư bụm môi nhịn cười ra đi. Hồi học lớp sáu, cậu không ít lần xuống phòng giáo viên nên thấy đó là bình thường nhưng lần này bỗng dưng cảm thấy thật oan uổng. Chỉ có điều không biết sao vừa đi vừa cười, càng nghĩ đến Kỳ Thư lại cảm thấy không bõ công đi học. Vui vẻ vừa huýt sao vừa chuẩn bị tâm lý uống trà với giáo viên. Có một khoảng thời gian mà đến mãi sau này cậu mới nhận ra rằng, những khoảnh khắc lúc đó quý báu đến nhường nào.