Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 6 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Tiết học lịch sử vừa đầy chữ nghĩa vừa khô khan đến. Khang Vũ toan trốn tiết lại nhìn thấy Kỳ Thư, mặt mũi lúc nào cũng tỏ vẻ học sinh nghiêm túc nhưng kỳ thực là cáo già giả nai đã nằm bẹp trên bàn hôn mê lâm bàn. Nghe bảo là vừa đi du lịch về còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đi học nên mới giảm sút phong độ ngay tiết đầu.



Khang Vũ khá bất ngờ, có những điều cậu không bao giờ nghĩ đến học sinh gương mẫu như Kỳ Thư có thể làm, nhưng cô cái gì cũng không sợ, chuyện gì cũng dám làm. Bà cô môn lịch sử lại nổi tiếng là bà phù thủy, vậy mà cô cũng dám lăn ra ngủ. Đáng ra người ngủ là cậu mới đúng.



Như tìm ra cơ hội để trả thù, Khang Vũ nhổ một sợi tóc, nhẹ nhàng bỏ vào tai cô ngoáy. Bên trong tai vốn dĩ nhạy cảm, bị Khang Vũ chọc ghẹo đương nhiên khó chịu. Kỳ Thư nhíu mày không chịu mở mắt, gạt tay Khang Vũ ra nhưng mỗi lần cô gạt, Khang Vũ né được lại tiếp tục ngoáy. Trong tai nhột nhột chọc Kỳ Thư phát hỏa:



“Cút ra cho bà ngủ.”



Khang Vũ giật mình một cái, nhìn tờ giấy kê dưới mặt Kỳ Thư dán lên mặt cô thì nhịn không được ôm bụng cười nắc nẻ. Giọng nói của Kỳ Thư được đưa lên âm vực cao nhất, vì vậy mà nhanh chóng thu hút ánh mắt của cả lớp, đặc biệt là sắc mặt tím tái vì giận giữ của cô giáo.



“Em....dám ngủ trong giờ của tôi!!! Còn cậu kia, im miệng ngay.”



Lúc này Kỳ Thư mới tỉnh táo vội vàng đứng bật dậy phân bua: “Cô ơi, tại em mệt quá.”



“Im miệng!” Cô giáo tức giận đến môi cũng run run: “Lớp trưởng cái kiểu này, lớp loạn là phải rồi, thảo nào luôn xếp hạng bét. Hai anh chị ra ngoài chạy ba vòng sân cho tôi.”



Mặt Kỳ Thư xịu xuống, tức giận trừng mắt sang Khang Vũ đang cười đến cơ mặt co rút kia. Cũng không phản kháng lại giáo viên mà thuận tình đi ra ngoài. Cả lớp cười cợt nhìn hai người lủi thủi ra ngoài, trước khi ra khỏi lớp còn nghe giọng Bùi Tuyết: “Kỳ Thư, ngầu lắm, dám ngủ trong tiết bà phù thủy, đúng là bá cháy.”



Bá cháy con khỉ, Kỳ Thư chửi thầm, cô ghét nhất là chạy, mệt quá chợp mắt một chút lại thành ra thế này chứ ngầu cái gì. Khang Vũ chạy phía trước, vừa chạy vừa cười. Kỳ Thư chạy nhanh lên một chút, bắt kịp Khang Vũ liền đưa chân đá một cái vào mông Khang Vũ quát:



“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, nhà ngươi dám hãm hại bản cô nương, chờ tính sổ đi.”



“Đại gia xin tha mạng, tiểu nhân không dám nữa.” Khang Vũ lại giả giọng kiếm hiệp vừa chạy vừa giả bộ đáng thương nói.



“Muốn ta tha mạng, ngươi phải cống nạp xoài chín cân, mít chín quả, chuối chín buồng.”



Khang Vũ nghe vậy liền lè lưỡi: “Heo a, có chết ta cũng không nạp.” Rồi chạy biến đi.




Kỳ Thư dành lấy, tỉ mỉ nặn từng đợt thuốc ra tay rồi nhẹ nhàng bôi lên khuôn mặt cậu.



Khoảnh khắc Kỳ Thư chú tâm vào gương mặt Khang Vũ, hai mặt đối diện kề sát nhau. Khang Vũ có thể cảm nhận được nhịp thở của Kỳ Thư đang thổi trên gương mặt cậu. Cậu có thể nhìn thấy rèm mi dài cong vút gắn trên đôi mắt như ngọc, nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn mọng nước đang nói điều gì đó, ngửi được mùi hương dịu mát tỏa ra từ cơ thể chưa dậy thì của Kỳ Thư. Thoáng chốc cả gương mặt cậu liền như bốc hỏa không hiểu lý do vội vã gạt tay Kỳ Thư ra đứng phắt người dậy. Thật may bây giờ đang là đêm, Kỳ Thư không thể nhìn thấy sắc mặt của cậu, nếu không thật xấu hổ.



“Gì đấy? Tớ bôi đã xong đâu!” Kỳ Thư tròn mắt nhìn Khang Vũ luống cuống quay đầu không nhìn cô, Thùy An càng nghi hoặc muốn căng mắt ra xem biểu hiện vừa nãy cua Khang Vũ là gì?



“Cậu làm Khang Vũ khó xử đấy.” Bỗng nhiên một giọng nói trầm trầm, lành lạnh cất lên sau lưng Thùy An, khiến cho Thùy An kinh hãi la lên:



“A a a a. Tần Quang!!! Cậu dọa chết tớ rồi!!!”



Nhìn thấy Tần Quang không biết từ lúc nào đứng một đống sau lưng với bàn tay bó bột trắng muốt, khuôn mặt đưa đám kèm theo vài vết bầm tím khiến cho người ta càng kinh hãi tột độ. Người này không đưa vào nhà ma dọa người kể ra cũng phí.



“Đồ thỏ đế.” Tần Quang vứt một câu liền xải bước đến trước mặt Khang Vũ.



“Tới đây làm gì vậy? Bộ hôm nay mấy người đón bộ trưởng sao ai cũng tới hết vậy?” Khi Khang Vũ quay đầu lại thì khuôn mặt đã trở về trạng thái bình thường, tựa như vẻ khó xử lúc nãy là hoa mắt mà thấy.



“Có đón bộ trưởng thì bọn mình cũng không chờ lâu vậy đâu.” Kỳ Thư đột nhiên cất lời, ánh mắt biết nói mỉm cười: “Mọi người là vì lo cho cậu thôi.”



Câu nói này khiến cho tâm tư vừa mới bình ổn của Khang Vũ lần nữa dậy sóng. Tại sao hết lần này đến lần khác, cậu đều bị cô làm cho cảm động?



“Tần Quang tới rồi thì bọn mình về đây.” Nhận thấy trời đã tối, gia đình cô không cho phép cô trở về nhà quá muộn nên vội đưa cho Tần Quang thuốc bôi rồi kéo tay Thùy An chạy về, chỉ để lại Tần Quang và Khang Vũ trơ trọi đứng đó, nhìn bóng họ mất hút ở cuối đường.



“Tớ không biết người đó đối với cậu là may mắn hay là xui xẻo. Có thể hôm nay người đó sẽ giúp cậu cười, ngày mai sẽ lại khiến cậu khóc.”



Tần Quang vứt lại một câu rồi bước đi, bóng cậu đổ dài trên nền đất được đèn đường soi tỏ. Lời nói lúc đó của Tần Quang chỉ là bâng quơ, thế nhưng nó lại như một lời nguyền, ám ảnh câu chuyện giữa Khang Vũ và Kỳ Thư đến rất lâu sau đó.