Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em
Chương 7 :
Ngày đăng: 11:50 18/04/20
Cô bạn cùng bàn với Khang Vũ khiến cho cậu không những thấy đời học sinh vui vẻ lên không ít, khác hẳn việc phải lang thang ở ngoài đường mà còn giúp cậu nảy sinh tâm tư tò mò muốn tọc mạch vào chuyện người khác. Có một lần nhìn thấy đống thư tình vẫn còn nguyên chưa bị bóc ra nằm lẫn lộn với đống đồ ăn vặt của Kỳ Thư, Khang Vũ tò mò hỏi:
“Tại sao cậu không đọc, cũng chẳng đem về nhà, nếu để cho mấy tên kia biết cậu để đám Nhã Uyên quăng thư đi, không sợ bị trả thù sao?”
Kỳ Thư vừa nhai một miếng snack vừa đáp: “Không cần đọc cũng biết họ viết cái gì. Đọc thêm mất thời gian, đem về nhà phụ huynh phát hiện ra thì tớ bị chém đầu thị chúng ngay, tớ thà để bị đám kia trả thù còn hơn để phụ huynh dằn mặt.”
Khang Vũ cũng từng nhận được không ít thư tình của bạn gái cùng khối, nhưng cậu lần nào cũng kiên nhẫn đọc từng cái, không giống Kỳ Thư một cái cũng chẳng thèm đọc, còn không xem xem tên người viết là gì. Cậu mở bừa một bức, thấy tên của một đàn anh khóa trên, học giỏi, là con của cán bộ huyện, rất được lòng thầy cô. Cậu cũng không ngờ đàn anh này lại để mắt đến cô.
“Cậu cũng nên xem người ta là ai, nhỡ may là người cậu thích thầm thì sao?”
Kỳ Thư chén tiếp gói snack thứ hai uống thêm ngụm nước đáp: “Khi nào Ngô Tôn viết thư cho tớ, tớ sẽ lập tức đọc.”
Vào những năm này, giới trẻ bị các bộ phim thần tượng và âm nhạc Đài Loan đầu độc, rất nhiều cô gái như Kỳ Thư mê mẩn những anh chàng cao cao với mái tóc dài lưa thưa kiểu cách trên tạp chí. Họ có thể dành hàng giờ đồng hồ ở quán internet chỉ để xem vài ba bộ phim có mặt thần tượng. Ngô Tôn là một thành viên của nhóm nhạc Phi Luân Hải rất nổi tiếng vào thời điểm đó và lẽ đương nhiên Kỳ Thư sẽ là một trong những fan cứng của thần tượng Ngô Tôn kia.
Khang Vũ biết Ngô Tôn là ai, cho nên mới hỏi: “Vậy là cậu chẳng thích thầm ai cả?”
Kỳ Thư không đáp, bỗng dưng thấy Khang Vũ phiền phức liền mặc cậu bỏ ra ngoài chơi. Cô không nhìn thấy sắc mặt vui vẻ của cậu đang cười cợt đọc từng lá thư tình kia. Hôm sau đi học, Kỳ Thư rất lạ kỳ không thấy bất kỳ lá thư nào được bí mật nằm trong hộc bàn nữa mà lại thấy rất nhiều snack, tuy lạ nhưng không tò mò, cô càng khoái chí vì nghĩ rằng đám bạn học đã chịu từ bỏ chuyện viết thư lãng xẹt bằng đồ ăn giá trị.
“Này, cậu có biết là đồ của ai không? Sao có thể vô tư ăn mà không cần biết nguồn gốc thế?” Khang Vũ vừa đến lớp đã thấy Kỳ Thư cùng đám Nhã Uyên đầy mồm đồ ăn vặt liền nói.
“Để ở chỗ tớ thì là của tớ, có lúa nào trồng trên đất chủ không phải của chủ chứ?” Kỳ Thư vừa ăn vừa đáp.
“Ô, đây là hối lộ có phải không?” Kỳ Thư ngờ vực nói.
“Đúng là thông minh mà, chút nữa đừng có che bài đấy.” Khang Vũ cười cười nói.
Kỳ Thư nhận lấy uống một hơi: “Oa, sữa ấm ngon quá, cậu mua ở đâu đấy, bây giờ người ta toàn bán sữa để ở ngoài cũng thành sữa lạnh thôi. Tớ uống cứ bị đau bụng.”
“Tớ không nói chỗ bán đâu, có như vậy cậu mới dám nhận hối lộ của tớ chứ.” Khang Vũ thần thần bí bí nói. Cậu thừa biết cô cứ uống sữa lạnh là bị đau bụng.
“Khang Vũ! Tớ bây giờ mới biết cậu gian xảo như vậy đấy.”
“Cảm ơn vì lời khen. Ha ha.”
Kết quả thi nằm ngoài mong đợi, không nói đến điểm số Kỳ Thư không cao cũng chẳng thấp, ở ngưỡng đủ để làm lớp trưởng của cái lớp đứng bét trường thì điểm số Khang Vũ lại cải thiện đi không ít khiến cho giáo viên dành hết lời khen ngợi dành cho Kỳ Thư.
“Hảo đồ đệ, học một biết mười không phụ lòng sư phụ.”
Khang Vũ cười cười không đáp lời, cậu không dám nói cho cô biết cậu từng bị giáo viên dọa đổi chỗ cho từng người kèm cặp cậu cho đến khi điểm số cải thiện cho nên mỗi đêm đều cố gắng một chút, lại một chút chỉ để cậu có thể ngồi bên cạnh cô. Cậu cũng chẳng biết tại sao bản thân lại luyến tiếc chỗ ngồi này đến vậy. Cũng chẳng biết tại sao mỗi ngày lại mong ngóng giờ đến lớp như thế kia. Trường học đối với cậu dần già biến thành ngôi nhà thứ hai, nơi chất chứa bao nhiêu nụ cười của cậu. Nơi cậu có thể đùa nghịch cùng Tần Quang, có thể bày trò cùng Kỳ Thư, có thể tham gia đại hội thể thao đem về thành tình không tưởng. Nơi mà đời người chỉ có thể trải qua một lần.
Nhiều năm sau những bạn học khóa sau vẫn thấy vạch kẻ trắng chia đôi bàn nằm ở đó, dấu ấn thời gian đã phai nhòa, nhưng kỷ niệm lại hiện rõ trong ký ức. Trong không gian tưởng chừng đã bị thời gian xóa nhòa, đâu đó văng vẳng lại tiếng cười đùa giòn tan của một thời ngây ngô đơn thuần, tiếng cười chạm đến tận mây xanh.