[Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt] Thành Phố Săn Đuổi

Chương 1 :

Ngày đăng: 06:18 19/04/20


Marocco thì giáp ranh Sahara, còn Tarfaya giáp ranh Đại Tây Dương lại có khí hậu rất dễ chịu.



Lúc bê cơm lên, tên áo đen khẽ liếc qua Diệp Vũ Chân một cái. Anh đang tựa hờ bên cửa sổ máy bay, quần bò màu chàm bó ngoài cặp đùi thuôn thả, áo sơ mi vải đay cotton màu lam nhạt tôn lên thân hình mảnh khảnh. Thiệt là lạ nha, tên áo đen trộm nghĩ. Hắn cứ tưởng anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng và quần Tây đen thôi cơ…



Từ từ, rõ ràng lúc đi anh mặc áo sơ mi trắng và quần Tây đen mà!



Aish… Cảm thông đánh mắt sang anh cái nữa, thực sự mà nói, dù Andrew là ông chủ của hắn nhưng hắn vẫn buộc phải nhận xét thế này: Ổng đúng là cầm thú.



Thâm tâm thì nghe theo tiếng gọi của con tim như vậy, nhưng vẻ mặt thể hiện ra vẫn rất mực chuyên nghiệp. Đây chính là nguyên nhân giải đáp cho nghi vấn mà bao nhiêu người hằng thắc mắc, rằng tại sao năm năm rồi mà hắn vẫn chưa bị về chầu Thượng Đế.



Phải biết rằng, tách biệt rành rọt giữa suy nghĩ trong lòng và biểu cảm trên mặt vốn dĩ là chuyện không hề dễ dàng.



Ví dụ như Diệp Vũ Chân đây, lúc nào cũng một bộ rầu rầu, ai nhìn vào cũng biết ngay, rất ư tường tỏ. Có thể đạt trình độ quan sát một sĩ quan cảnh sát đến cỡ này, không hiểu sao mọi người cứ hay hoài nghi năng lực sinh tồn của hắn?



Thế là tên áo đen lâng lâng, sướng âm sướng ỉ.



“Đổi sang cà phê đi.” Diệp Vũ Chân chỉ vào đồ ăn, gọi.



“Nhưng mà… Đây là bữa trưa của anh.” Hắn cung kính nhấc nắp bạc lên, một bàn sushi hiện ra, “Anh xem, có món Trung Hoa anh thích nữa, có trứng cá hồi, cá hồi cắt lát, bong bóng cá tầm, đều thực thanh đạm…”



“Hắn sẽ không cười đâu!” Từ dãy ghế bên cạnh truyền đến giọng nói uể oải của một gã đàn ông.



So với Diệp Vũ Chân, gã ta khôi ngô dị thường, vai và cánh tay dày rộng, chân dài, mái tóc hớt màu bạc, trên người vận bộ Âu phục đắt tiền đặt may của Ý. Mỗi lần gã nhướng mí mắt dày lên và như cười như không, thật chẳng thể phủ nhận, gã ta phong độ có thừa.



Thế nhưng tất cả mọi người có mặt trên máy bay đều biết, gã này đích thị là một con thú từ đầu đến chân, hung tàn và khát máu. Điểm khác biệt duy nhất chỉ ở chỗ gã ta mặc vest đặt may mà thôi.



Andrew – Bố Già giới Mafia châu Âu, trùm buôn lậu vũ khí trái phép đồ sộ nhất… So ra thật khác một trời một vực với vị sĩ quan cảnh sát Interpol đang ngồi cạnh. Bọn họ, người ngồi dãy trái, kẻ chiếm cứ dãy phải, dẫu cho khoảng cách mười lăm chiếc ghế đơn ở trên máy bay tư nhân không hẳn quá xa xôi.



“Triều Tống Trung Quốc xưa, những loại thức ăn được đắp từng lớp từng lớp rồi gói cuộn lại, sau đó mới xắt miếng hoặc thái ra ăn, gọi là ‘thiêm’.” Anh dửng dưng nói, “Đổi cà phê đi.”



Tên áo đen tiếp thu phổ cập giáo dục, tự công nhận lời nói đùa mới rồi của mình rất chi thiếu muối, đành lủi thủi chuồn đi pha cà phê đen cho anh.



Andrew đang nằm ườn chợt mở mắt, nhếch mép mà hỏi, “Thấy Tarfaya thế nào, Vũ Chân?”



“Thế nào là thế nào?” Anh chau mày hỏi lại.



“Vì ta cảm thấy chỗ này đúng là đất lành…” Gã nghiêng người, “Đôi ta đính ước với nhau ở đây, mà đây cũng là nơi ta phát tài, lần nào lần nấy đến đều gặp may. Ta thật sự tò mò lần này Tarfaya có thể mang đến cho ta thứ gì.”



Anh hơi mím môi, lòng thầm suy xét con gấu đang muốn gì?



Định chọc giận mình, hay là…



Cuối cùng anh đáp, một cách bình thản, “Thứ lỗi, ta chẳng ưa chỗ này.” Nói rồi vươn tay nhận cà phê tên áo đen đưa qua.



Trả lời có thế này mà cũng phải chần chừ mất mấy giây ư? Andrew nhướng mắt. Là ngại đáp án thực thụ của mình sẽ làm chính mình thương tổn?



Điên mẹ nó rồi!



Gã xòe tay, bảo, “Nè cưng, ngươi thật sự làm tổn thương trái tim ta quá. Quả tình với ta mà nói, có được đêm đầu tiên của ngươi chính là chuyện quý giá nhất.”



Tức thì, toàn bộ cà phê đang trong miệng anh đều phun tóe loe lên chiếc ghế đối diện.



Andrew tì tay trên sô pha, nghiêng đầu liếc đểu tên áo đen, “Thấy chưa, đùa phải như này mới thấy buồn cười!”



Tên áo đen ớn lạnh, lông lá dựng đứng hết cả. Trực giác hắn mách bảo sắp sửa có nguy hiểm, mà đây chính là giác quan thứ sáu đã rất nhiều lần cứu mạng hắn.



“Vâng, thưa chủ nhân.” Tên áo đen ra chiều bội phục, “Tôi quả thật cần học hỏi ngài nhiều hơn nữa, để rồi trở về tôi có thể cầu hôn Jona.”



“Ồ… Người nước nào?” Andrew nhìn hắn.
“Được rồi, thật ra chúng ta phải ở đây chờ gia tộc Geoffrey dẫn người mua đến…” Gã nói, “Vì bên kia đang giữ hai bộ chuyển mạch trước kia phòng thí nghiệm của gia tộc Geoffrey đã chế tạo ra, đó mới là bộ phận chủ chốt của món vũ khí… cũng là thứ mà vị nhà khoa học đặc công kia của các ngươi hao tâm tổn huyết tìm cách xử lý.”



Anh tức thời vỡ lẽ. Giả sử gia tộc Geoffrey đang nắm kỹ thuật chủ chốt trong tay, làm sao có thể dễ dàng chuyển nhượng cho Andrew sản xuất vũ khí do gia tộc họ chế tạo?



Hiển nhiên là phải còn bộ phận cơ mật nhất, mà bộ phận này nằm trong tay nhà khoa học vũ khí của họ, nhưng hiện nay không có cách nào chế tạo lại.



Đó cũng là nguyên nhân Geoffrey coi trọng nội dung chiếc đĩa anh đang giữ.



Nếu Andrew không tiết lộ, có khi các anh đã tốn công nhưng lại bỏ qua thứ trọng yếu nhất. Vậy mà tại sao Andrew lại tiết lộ cho anh biết? Anh chậm rãi lau bàn tay ướt.



Gã nhìn ngón tay thon dài của anh, mỉm cười, “Một thứ quan trọng như vậy, gia tộc Geoffrey chắc chắn đến phút cuối mới chịu mang đến.” Lại nhìn lên mái tóc đen nhánh của anh, gã bỗng chuyển đề tài, “Nore cử người đến, nói muốn gặp Geoffrey.”



“Lâm Long!” Tay anh cứng lại trong tích tắc.



Lâm Long đáng lẽ đang bị tổ chức Interpol theo dõi sát sao từng động thái mới phải. Dù hắn có khả năng lách đi, nhưng phá hủy kế hoạch của anh cũng chẳng có lợi lộc gì với hắn.



Dù sao tổ chức cũng đang dùng sự hợp tác lần này để trao đổi với hình phạt của cha con chúng, cha Lâm Long hiện nay quả thực đang bị giam lỏng tại đia điểm không ai hay biết, theo lý mà nói Lâm Long hẳn là phải biết kiêng dè.



Có điều, anh vẫn thấy lòng hết sức căng thẳng, bởi lẽ không gì là “không thể”… Cái tính Lâm Long cuồng vọng là thế, có nhiều chuyện những tưởng đương nhiên đều bị hắn bẻ ngoặt.



“Sao hắn cũng quen Geoffrey?” Anh hỏi, hàng mày nhăn lại.



“Ai biết Nhưng ta nghe nói quan hệ giữa hắn và Geoffrey không tồi đâu, từng chơi kha khá trò chơi kích thích với nhau.” Gã đảo mắt qua bao Camel nhàu nhĩ đặt trên bệ rửa, bèn đưa tay vớ lấy, rút một điếu ra đưa lên miệng.



Anh lạnh lùng nói, “Ngươi biết rõ Lâm Long đang hận ta nhường nào, kể cả hắn tìm Geoffrey có chuyện gì, nhất định không phải chuyện hay ho.”



Andrew móc bật lửa châm thuốc, đầu thuốc lốm đốm sắc đỏ như máu. Gã bảo, “Chắc vậy, nên hắn tự tay viết một lá thư gửi cho Geoffrey.”



“Thư…” Anh thoắt chốc cảm thấy từ đầu xuống chân mình lạnh toát.



Khẽ trầm tư một hồi, anh quay đầu đón lấy ánh mắt của Andrew giữa làn khói bảng lảng, “Ngươi nói thế có nghĩa, Geoffrey vẫn chưa gặp hắn…”



Gã ngậm thuốc cười cười, “Geoffrey bị ngươi chọc phát điên, giờ chắc còn đang chữa thương ở câu lạc bộ xa hoa cao cấp nào đó…”



“Andrew, trở mặt với Geoffrey lúc này không hề có lợi với ngươi!” Anh thong dong bước đến cạnh bàn, tự rót cho mình một cốc nước ấm rồi nói tiếp, “Ngươi biết hắn ấu trĩ thế nào không… Ta mà là ngươi, ta sẽ cầm chân hắn đến khi nào ngươi bán hết hàng mới giao thư cho hắn.”



Gã hếch phiến cằm vuông cấn cá râu ria lên, rù rì, “Đề nghị của ngươi thật đúng là biết đặt mình vào hoàn cảnh của ta mà suy nghĩ…”



“Chúng ta đang trên cùng một con thuyền, không phải sao?” Anh bình tĩnh đáp.



“Ngặt nỗi Lâm Long nói trong thư rằng, việc ngươi và hắn trở mặt nhau là giả, mục đích thực thụ của ngươi là vào chỗ ta nằm…” Gã phà ra một vòng khói.



Nhất thời anh nghe tim mình nặng trịch. Andrew vẫn dửng dưng nhìn anh. Cảm giác nguy ngập lớn lao chưa từng có ập đến, chẳng lẽ đến nước này rồi còn chịu để thất bại?



Cái giá phải trả của người đã hy sinh cả tính mạng, và còn hết thảy danh dự, oan khuất của anh, đều tan thành mây khói một cách vô nghĩa đến thế sao…



Ánh mắt dửng dưng của Andrew vẫn dán tại người anh, dường như gã rất nhẫn nại đợi chờ anh đưa ra đáp án. Khói thuốc chờn vờn quanh họ.



Anh nâng tầm mắt, nhìn thẳng gã, sau đấy mỉm cười.



[1]



Chủ nghĩa chủng tộc: Quan niệm cho rằng các chủng tộc có những thể chất và tinh thần khác nhau, do đó có ảnh hưởng khác nhau đối với lịch sử và văn hoá.



[2]



Camel: Được giới thiệu bởi công ty thuốc lá R.J. Reynolds (RJR) của Mỹ từ mùa hè năm 1913, cho đến nay Camel đã là một nhãn hiệu thuốc lá Mỹ – Thổ Nhĩ Kỳ được biết đến rộng rãi trên khắp thế giới. Hầu hết các điếu thuốc Camel đều được làm từ lá thuốc của Thổ Nhĩ Kỳ và lá thuốc từ bang Virginia, Mỹ.