[Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt] Thành Phố Săn Đuổi
Chương 2 :
Ngày đăng: 06:18 19/04/20
Tác giả: Triệt Dạ Lưu Hương
Dịch: Hy Hy
“Andrew, căn bản lá thư không hề tồn tại, đúng không?” Anh thản nhiên giải thích, “Một, Lâm Long tuyệt đối sẽ không nói trong thư rằng ta và hắn giả vờ trở mặt. Ta trở mặt với hắn thật, ta thề với trời, nếu có thể đẩy hắn vào chỗ chết, ta không có lấy nửa điểm do dự. Hai, nếu Nore gửi thư cho Geoffrey mà cuối cùng lạc vào tay ngươi, vậy hai người bọn chúng nhảy xuống biển chết được rồi.”
Gã nhìn chăm chú anh, lát sau mới phá ra cười, mở cửa nói lười biếng, “Sao nào, vừa lòng chưa?”
Geoffrey với mái tóc vàng nhạt đang đứng đút tay túi quần, sắc mặt cực tệ. Hắn nhìn anh, hít sâu một hơi, bảo, “Anh thật thông minh.”
Anh cầm chiếc cốc thủy tinh trong tay, đáp lời, “Ít nhất tôi cũng không dùng cách ngớ ngẩn đi thử người khác, vừa lãng phí thời gian của người ta, vừa lãng phí thời gian chính mình.”
Geoffrey nói bình thản, “Nhưng lời đoán định của anh chưa hoàn toàn chính xác…” Hắn mỉm cười, “Nore quả thật gửi thư cho tôi và nó đang trên chuyến bay tiếp theo, thuộc hạ của tôi sẽ cầm nó từ London đến. Có lẽ tối nay chúng ta có thể cùng nhau đọc lá thư này.”
Nhìn quét qua căn phòng của họ, hắn cười khẩy, “Chúc anh có giấc mơ đẹp, Diệp Vũ Chân.”
Anh nâng tay xem đồng hồ. 14:34, anh chỉ còn chưa đầy bốn tiếng nữa.
Đưa cốc lên miệng, dòng nước man mát giúp dòng máu đương sục sôi của anh hạ bớt nhiệt độ. Anh chung quy đã xem thường cảnh cáo của Lâm Long rồi.
Tên điên! Anh siết chặt chiếc cốc. Anh không thể khoanh tay chờ chết được.
Từ chóp mũi bỗng truyền đến mùi thuốc lá nhàn nhạt, giây tiếp theo toàn thân đã bị ôm chầm. Là vòng ôm của Andrew, mùi hương này làm anh muốn kháng cự cũng không cách nào kháng cự, không tài nào kháng cự.
Andrew rút áo sơ mi anh ra khỏi cạp quần, ngón tay lướt từ dưới lên trên, vuốt ve tấm lưng láng bóng, bàn tay chai sờn miết lên da thịt tựa thể lông vũ nhẹ nhàng phất qua mặt nước, chẳng tốn chút lực nào, cũng đủ làm sóng gợn lăn tăn.
Andrew có thể cảm nhận mỗi một khoảng da thịt anh đều nổi gai ốc lợn cợn khi ngón tay gã đi qua. Tay gã từ lưng mò đến phía trước cọ xát điểm nhô lên, lúc này anh đã mất khả năng tự chủ, bèn giữ tay gã, cắn răng, “Giờ mới đang buổi chiều.”
“Chiều thì sao?” Gã cười cười, nhẹ nhàng vân vê điểm nổi dưới bàn tay nắm giữ của anh. Tư thế này thoạt nhìn càng như thể anh đang cầm tay gã tự an ủi mình.
Anh cố gắng vứt suy nghĩ dị thường đi, giữ chặt bàn tay Andrew dưới lớp áo, tỏ vẻ bực bội, “Chẳng phải sáng nay ngươi mới…”
Không, anh không muốn ở đây, ở căn phòng cũ, ở nơi đã từng khiến anh thống khổ tuyệt vọng, lại rên rỉ cao trào ở thời điểm hiện tại.
“Sáng… Lâu thế cơ mà.” Andrew kề mặt sít sao tại cổ anh, ngửi mùi hương của cơ thể này, thật gợi cho người ta liên tưởng đến hương cỏ.
Hương cỏ đối với người bình thường, cùng lắm chỉ là một cảm giác thư thái bình yên. Nhưng Andrew là dã thú, vậy nó chỉ có thể làm gã nhớ đến những pha rượt đuổi băng băng, chiếm đoạt, giành lấy lãnh thổ.
“Ngươi nói không đủ thời gian, bây giờ thì có khoảng bốn tiếng… Thời gian tuy không quá dư dả song cũng tạm đủ dùng, hay là ngươi muốn nguyên đêm…” Hành động cự nự của anh đổi lại là động tác càng thêm ngang ngược của gã. Gã hằm hè, “Tóm lại lửa là do ngươi đốt, ngươi gieo gió gặt bão thôi…”
Chỉ còn có chừng ấy thời gian, gã này đúng là đang cả vú lấp miệng em, anh muốn bắt bẻ mà nơi mẫn cảm bị đụng chạm truyền lên cảm giác như điện giật khiến mọi sức lực của anh đều thành sương khói.
Anh biết nếu Andrew đã muốn lên giường, trong vòng một giây gã thừa sức tuôn ra trăm nghìn cái lý do, và bất kể thế nào đi chăng nữa anh cũng không thoát được dù có là giữa trưa hay buổi tối. Anh nhắm mắt…
Sau gáy anh, Andrew đang hít hà, hít hà mùi anh, hơi thở nóng hôi hổi phun ra đều dừng trên gáy làm anh không được thoải mái cho lắm, mà chỉ đành chịu, vì động tác hai tay gã đã phủ lên thần trí anh từng cơn chếnh choáng.
Một tay gã trượt xuống, cởi dây nịt anh, cởi cúc quần, tiếp theo là chậm rãi kéo khóa. Cả quá trình Andrew không hề vội vã, gã muốn nhấn anh xuống bể dục sâu nhất có thể.
Tăng cường trao đổi tâm linh với một người tâm tư phức tạp như Diệp Vũ Chân ư? Dĩ nhiên có cần thiết, cơ mà gã việc gì không sử dụng điểm mạnh, lại đi chọn điểm khiếm khuyết làm gì?
Andrew là kẻ sống thực tế. Muốn để tim anh có phản ứng với gã rõ ràng khó hơn gấp bội so với việc để cơ thể anh có phản ứng với gã.
Gã bật cười, khịt mũi, “Chả sao, gọi được đếch đâu, mạng di động này chỉ gọi được vào xe truyền tin của Geoffrey thôi.”
Hai người cùng mỉm cười liếc nhau, Andrew chống tay cạnh khung cửa, cười hỏi, “Không vào thật à?”
Anh bảo, “Ta khuyên ngươi nên nghĩ về đề nghị của ngươi kỹ hơn. Nhỡ đâu kết hôn với ta rồi ngươi lại ân hận, phải nuôi thêm một ‘Cục tình báo’ trong nhà sẽ rất phiền toái.” [2]
“Vì ngươi?” Gã hếch cái cằm râu ria lên, “Ta thấy cũng được thôi. Ta biết ngươi dễ thẹn thò nên hay để ý, chứ mấy thứ kiểu thông tin này nọ, ta không ngại để nhiều người biết quan hệ giữa ta và ngươi hết sức hòa hợp đâu”
Khóe môi anh giật giật liền đóng sầm cửa lại ngay tức khắc. Kết nối mạng, rồi anh gọi điện, cười một tiếng, “Geoffrey, anh thích nghe trộm sinh hoạt cá nhân của tôi lắm sao? Anh đói khát đến nông nỗi thành biến thái rồi hay sao?!”
Nói đoạn, anh đáp mạnh cái di động xuống đất.
Geoffrey ở đầu dây bên kia nghe lén cả chiều, di động vẫn im lặng mãi, đột nhiên có tín hiệu thì xổ ra chính là một câu này, tiếp theo là âm thanh vỡ nát điếc tai. Khuôn mặt tuấn mỹ tức khắc méo xệch không ra hình thù, hắn giật tai nghe ra, mặt tái mét, “Diệp Vũ Chân!!!”
Andrew huýt sáo vặn vòi. Nghe từ phòng tắm là tiếng nước rào rào, anh khom lưng nhặt một mảnh vỏ di động, bẻ nó thành miếng tam giác hẹp hẹp, nắm trong lòng bàn tay, sau đó mở cửa.
Ngoài cửa có một vệ sĩ đang đứng, anh nhìn cái là biết người của Geoffrey, rất lạnh lùng và chuyên nghiệp.
Vệ sĩ của Andrew chỉ cần tiếp xúc hai ngày với anh là hiểu, Diệp Vũ Chân, nói thế nào nhỉ? Có vẻ là người tính dễ chịu, không ưa phiền toái cũng không sinh sự, thanh lịch, quy củ, kỳ thực là người thù dai. Vị thiếu gia này ghét nhất là có ai đứng canh ở cửa phòng ngủ của anh ta, bởi lẽ nếu chẳng may bạn đứng đó nghe được cái gì không nên nghe, lộ ra biểu cảm gì không nên lộ, anh ta không xử bạn lập tức nhưng chắc chắn anh ta sẽ xử.
Vệ sĩ của Geoffrey đã có lòng giành lấy công việc khó nhai này rồi, đương nhiên vệ sĩ của Andrew tận tình nhường lại ngay.
Diệp Vũ Chân vừa xuất hiện, tên vệ sĩ liền bày vẻ cảnh giác, tay đặt bên chiếc bộ đàm đang kết nối. Thế nhưng anh chỉ mỉm cười, nghiêng đầu làm tư thế gọi vào.
Tên vệ sĩ hơi lưỡng lự. Hắn biết Andrew vẫn còn ở trong phòng nên đi vào có hơi thả lỏng bản thân. Bất giác thấy chiếc giường lộn xộn, hắn nhịn không được nghĩ đến một vài hình ảnh quyến rũ.
Ý nghĩ đó chỉ lóe lên vỏn vẹn hai, ba giây đồng hồ, nhưng hai ba giây ấy đã đủ để hắn phải trả giá đắt. Khi hắn cảm giác hiểm nguy cận kề, chỉ vừa mới giương tay, anh đã đá một đòn lên khớp tay hắn.
Hắn quỳ gục xuống, cảm giác sau cuối là nơi cổ đau buốt. Cũng không quá đau, vì rất nhanh chóng hắn đã mất tri giác, ngay cả kêu còn chưa kịp.
Hắn bỗng nhớ đến một bộ phim đã từng xem, trong phim có người phương Đông chỉ dùng một cây kim đã đoạt đi tính mạng người khác, hình ảnh nọ trở thành hình ảnh cuối cùng hiện lên trong não hắn.
Nước từ phòng tắm vẫn phát ra tiếng chảy rào rào, Diệp Vũ Chân hơi thả ra, tên vệ sĩ vật xuống đất, chỉ vang lên tiếng động trầm trầm.
Anh chuyển bộ đàm bên hông hắn về chế độ im lặng, thế rồi rút di động của hắn ra, gửi nhanh tin nhắn cho một dãy số. Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, anh cất di động về túi tên vệ sĩ đoạn đá hắn lăn vào gầm giường.
Đến lúc Andrew đi ra, anh tựa hồ đang ngủ, trên mình vẫn mặc bộ áo tắm trắng tuyền, mái tóc anh đen nhánh, âm ẩm. Anh dường như chẳng hề đổi thay, vẫn trẻ trung như thế, trẻ trung mang lại cảm giác vô tội, khiến Andrew luôn vô thức nảy sinh chủ định sẽ chiều chuộng anh bằng bất cứ giá nào.
Bất kể điều gì cũng chiều chuộng anh đồng nghĩa sẽ mãi mãi không bao giờ có được anh. Không ai hiểu rõ điều này hơn gã.
[1]
Sô vanh: Một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc), nhất là khi tinh thần bè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ. Nó là một hình thức cực đoan của chủ nghĩa dân tộc, dẫn đến chủ nghĩa dân tộc lệch lạc, dân tộc nước lớn, dân tộc hẹp hòi, bài ngoại, tự cho dân tộc mình là dân tộc siêu đẳng có sứ mệnh lãnh đạo các dân tộc khác.
Ở Trung Quốc thì người ta gọi những kẻ theo chủ nghĩa Sô vanh này là “Sa văn trư” hoặc “Sa trư” = lợn Sô vanh:))
[2]
Ý thiếu gia là, kết hôn với thiếu gia, sống chung nhà với thiếu gia sẽ rất mệt cho chú vì chú lúc nào cũng phải đối mặt với vô số những kẻ nghe lén, tìm hiểu, lục lọi, rò rỉ thông tin v.v… Thiếu gia ví nó giống như “Cục tình báo” aka CIA chuyên về tình báo thông tin của Mỹ:))