Boss Cuồng Vợ Yêu

Chương 40 : Bạch Tổng cưng chiều tận trời

Ngày đăng: 09:48 30/04/20


Chẳng mấy chốc đã 5 tháng trôi qua, chiếc bụng nhỏ của cô giờ đã lớn, Diệp Tử Ái khó khăn đi xuống cầu thang lớn rồi lần mò tìm đồ ăn. Suốt mấy tháng nay cô đặc biệt rất háu ăn còn mau đói, không biết là do đứa trẻ này hay do cô! Bạch Tử Ngôn từ đó cũng bắt đầu cố gắng sắp xếp thời gian để dẫn cô đi ăn, còn sai Hà quản gia túc trực bên cạnh hễ cô có yêu cầu gì liền lập tức làm ngay.



Ban ngày anh bận rộn với công việc tối về còn chăm sóc cho cô, nhiều lúc cô thấy rất thương anh nhưng anh lại bảo chẳng sao cả chỉ cần cô muốn thì anh đều có thể làm được!



Cứ như thế Diệp Tử Ái như một thói quen được anh nuông chiều, ngồi trên ghế sofa cô chăm chú xem tivi miệng đang ăn chút bánh ngọt, còn chưa ăn xong đã kêu lớn



"Ngôn...anh lấy giùm em chút dưa hấu được không?



"Nước cam nữa...em muốn uống nước cam"



Thân hình cao lớn, chiếc áo sơmi quyến rũ giờ đây bận rộn đến sắn cả tay áo lên đem cho cô đủ thứ cô yêu cầu



"Em còn cần gì nữa không?"



Mồ hôi cũng bắt đầu lấm tấm trên trán, Diệp Tử Ái nhẹ nhàng dùng tay lau giúp anh sau đó nũng nịu nói



"Anh có mệt không?"



Bạch Tử Ngôn mặc dù rất mệt chưa bao giờ anh chăm sóc cho ai lại nhiệt tình như vậy, đây là lần đầu tiên! Tuy vậy anh vẫn không chút than vãn chậm rãi lắc đầu



"Không mệt!"



Nhìn thấy sự chu đáo cùng yêu thương của anh phút chốc khiến cô cảm động. Tự chủ động thưởng cho anh một cái hôn đằm thắm.



Nhận được sự ngọt ngào từ cô anh như tiếp thêm nguồn năng lượng mới không còn cảm thấy mệt mỏi nữa còn biến thế bị động thành chủ động ôm lấy cô tham lam quấn lấy.



Nửa đêm, Diệp Tử Ái khó ngủ mở mắt, cô tự dưng lại thèm ăn món mì hồi trước cô và anh từng ăn sau đó không nhịn được mà lay lay người đàn ông bên cạnh



"Ngôn...anh dậy đi"



Bạch Tử Ngôn trong cơn mơ màng tỉnh dậy theo bản năng sờ vào bụng cô lo lắng nói



"Tử Ái! Em thấy khó chịu ở đâu à?"



"Không phải..." thấy gương mặt còn chưa tỉnh ngủ mà vẫn quan tâm cô khiến cô không nhịn được cười



Bạch Tử Ngôn cẩn thận quan sát tỉ mỉ xem cô có vấn đề gì thấy cô vẫn không sao anh cũng thở phào nhẹ nhõm




"Anh không sao! Chỉ cần mẹ con em vui thì anh cảm thấy không vấn đề gì cả"



Trái tim cô theo lời anh mà rung động từng hồi, không hiểu sao khóe mắt lại có chút cay cay. Cô đọc sách có nói người mang thai rất nhạy cảm nên chỉ cần là một việc nhỏ nhặt hay cảm động đều khiến cô không kìm được mà rơi nước mắt.



Bỗng nhiên thấy cô khóc như vậy, Bạch Tử Ngôn tưởng rằng mì không ngon nên liền hỏi



"Sao em lại khóc? Chẳng lẽ mì này không hợp với em à?"



Diệp Tử Ái lắc đầu chợt ôm lấy anh rồi nức nở



"Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"



Một câu nói khiến anh bất giác ngẩn người, ôm chặt lấy cô



"Đồ ngốc! Anh không đối xử tốt với em thì còn đối xử tốt với ai được chứ? Cả đời này của anh chỉ mãi mãi chăm sóc quan tâm đến một mình em mà thôi"



Diệp Tử Ái vội lau đi mấy giọt nước mắt, ngẩng khuôn mặt ửng đỏ và đôi mắt trong veo nhìn chiếc cằm cương nghị sau đó là gương mặt lạnh lùng



"Thật không?"



Tù trước tới nay anh chưa bao giờ có cảm giác muốn chăm sóc hay yêu thương một người phụ nữ nào mà cô là ngoại lệ! Giờ đây cô còn đang mang đứa con của anh thì tình yêu này phải nhân lên gấp bội, môi mỏng khẽ cong lên một đường quyến rũ, ánh mắt sâu sắc nhìn xuống người con gái trong lòng, ngón tay linh hoạt lướt nhẹ qua mũi cô đầy cưng chiều



"Thật"



Nụ cười liền hiện rõ trên gương mặt Diệp Tử Ái đẹp như một bức tranh thần tiên. Chiếc bụng to có phần cân cấn khiến cô bất giác nhìn xuống, hình như là nó mới cử động?



"Ngôn...hình như con chúng ta đang đạp em"



Hả?



Bạch Tử Ngôn bất ngờ theo phản xạ nhìn xuống quả thật có thấy chuyển động, bàn tay có chút run run chạm vào bụng cô cảm nhận



"Con ngoan!"



Thấy anh ôn nhu dịu dàng như vậy khiến cô không nén được cười, rõ ràng trước đây cô chưa bao giờ thấy được mặt này của anh! Bên ngoài anh vốn như một tảng băng lạnh không tan xung quanh đều tỏa ra ám khí chết người đầy nguy hiểm lúc nào cũng khiến cô chịu nhiều tổn thương vậy mà bây giờ anh hầu như rất sợ cô không vui, còn lo lắng từng cử chỉ của cô tựa như bảo vệ một viên ngọc quý. Đôi mắt cùng gương mặt thâm tình khi nhìn cô đã khiến cô mất đi phương hướng. Có lẽ, số mệnh giữa anh và cô đã sắp đặt là mãi mãi thuộc về nhau!