Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 12 :

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


“Ông chủ, vị trí của hacker kia đã tra ra được, lập tức gửi qua cho anh.” Hiệu suất làm việc của Hàn Thanh rất nhanh, lúc trang web của Ân Thứ lần thứ hai bị công kích liền truy ra tung tích đối phương: “Mặc khác, vị tiểu thư mà anh muốn điều tra đúng là một nhân tài, cô ta biết tìm hacker đối phó anh, thế nhưng lại tùy tiện dùng tài khoản của mình để trả tiền, chỉ số thông minh thấp như vậy thật sự không thành vấn đề sao?” Thực lãng phí công sức của anh a!



“Này có gì đáng tức giận?” Ân Thứ thuận miệng hỏi.



“Tôi tức giận? Nào có!” Giọng nói Hàn Thanh lập tức cất cao mấy độ, im lặng một lúc thì lại chuyển về giọng điệu bình thường: “Quên đi, trước cứ vậy đi, chuyện sau đó tôi không quản.”



“Cảm ơn.” Chấm dứt trò chuyện, Ân Thứ giao địa chỉ hacker cho Tả Thành, để đối phương thông tri cảnh sát, sau đó mở một cuộc họp nội bộ, thảo luận kế hoạch thu mua Huy Hoàng.



Chuyện hacker cũng không phải việc lớn, Ân Thứ không muốn lãng phí tinh lực, cho dù không bắt được cũng không sao, mục tiêu của anh chính là người ra lệnh phía sau. Cô chủ Hứa hẳn là muốn chỉnh Ân Thứ một chút, đáng tiếc Ân Thứ không phải loại đàn ông thích vui đùa.



Sau khi tan tầm, Ân Thứ đứng dưới lầu chờ Tề Dịch lái xe tới đón, cách đó không xa có vài nhân viên nữ đi ngang qua, hứng thú dạt dào trò chuyện.



“Hôm nay khởi chiếu ‘Phá Hiểu’ đấy, cùng xem không?”



“Ok, ok, tôi chờ mong thật lâu rồi, nghe nói nội dung rất cảm động.”



“Bảy giờ bốn mươi phim mới bắt đầu, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”



Đám người nói nói cười cười đi xa.



Lúc này, Tề Dịch vừa vặn lái xe tới.



Ân Thứ lên xe, nói: “Hôm nay chúng ta ăn cơm bên ngoài đi, tới Nhất Phẩm Thực Gia.”



“Tốt.” Tề Dịch kỳ quái nhìn Ân Thứ một cái, không biết sao đột nhiên người này lại đòi ăn bên ngoài.



Vào Nhất Phẩm Thực Gia, quản lý vừa thấy Ân Thứ thì biểu tình vặn vẹo quỷ dị, sau đó cung kính dẫn bọn họ tới một ghế lô khá yên tĩnh.



Tề Dịch nói: “Vị quản lý kia tựa hồ rất sợ anh?”



Ân Thứ trầm mặc một lát, trả lời: “Có lần tôi ăn cơm ở đây, suýt chút nữa bị ngộ độc thức ăn.”



“Đồ ăn ở đây không sạch sẽ à?” Tề Dịch ngẩn ra.



“Không phải, ngày đó ăn một túi hạt dẻ Tả Thành đưa, sau đó tới đây ăn thịt bò.”



Thì ra là vậy, Tề Dịch hiểu ra. Thịt bò phối với hạt dẻ sẽ làm người ta nôn mửa. Có vài người có phản ứng trúng độc không quá rõ, nhiều lắm là có chút buồn nôn mà thôi. Bất quá xem bộ dáng Ân Thứ thì động tĩnh khi đó hẳn là không nhỏ.
Đám Tôn Kiệt nháy mắt cảm thấy da mặt đau đớn từng trận, cương cứng đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.



“Trở về nói với cố chủ của các người, Tề Dịch là người của tôi, dám động vào cậu ấy thử xem.” Ân Thứ bày ra tư thế bảo vệ sừng sững bảo hộ Tề Dịch sau lưng mình, không để bất cứ ai mơ ước.



“Ân tổng, thật xin lỗi, đã làm ngài phiền toái, chúng ta lập tức quay về.” Tôn Kiệt khẽ cắn môi, thầm ảo não, trước kia có điều tra thân phận Tề Dịch, bất quá thực không ngờ lại quen biết với Ân Thứ.



Đám người đi rồi, Ân Thứ mới hỏi Tề Dịch: “Biết là ai không?”



Tề Dịch mờ mịt: “Không biết, tôi rất ít khi đắc tội người khác.”



“Kia sao lại luôn có người muốn gặp cậu? Lần trước là Hứa Dao, lần này không phải lại là cô gái nào cậu từng trêu chọc trước kia đi?” Giọng điệu Ân Thứ lộ rõ bất mãn.



“Hứa Dao là trường hợp đặc biệt, tôi không còn người bạn nữ nào như cô ta cả.” Hơn nữa từ trước tới giờ cậu chưa từng bị người ta làm khó dễ, từ khi tiếp xúc với người nào đó thì mới bắt đầu gặp phải đủ loại sinh vật kỳ quái. Vận rủi này đúng là sẽ lây a.



Ân Thứ mặt lạnh không thèm nói nữa, cùng Tề Dịch lên lầu.



Sau khi về tới nhà, Tề Dịch tò mò hỏi: “Mấy người vệ sĩ khi nãy cũng cùng công ty với đám người lần trước à?” Phong cách hành sự thực giống nhau, lại chuyên môn chọn lúc Ân Thứ có mặt mà tự tìm phiền phức, người may mắn muốn xui một lần cũng khó a…



“Không phải. Bọn họ không phải cùng công ty, chính là đều từng làm việc cho tôi. Sự thực thì…” Ân Thứ bổ sung nói: “Giới vệ sĩ A thị không có mấy người không biết tôi.”



Rốt cuộc anh đã gây ra bao nhiêu tai họa mà tất cả người của công ty vệ sĩ vừa thấy mặt đã sợ mất mật a? Tề Dịch cảm thấy chính mình sau này không cần lo đám vệ sĩ kia làm khó dễ nữa…



“Cậu thật sự không biết là ai muốn làm khó mình à?” Ân Thứ nhìn cậu.



Tề Dịch lắc đầu. Cậu vẫn luôn sống an an ổn ổn, rất ít khi cùng người phát sinh xung đột.



Từ từ… đột nhiên Tề Dịch nhớ tới chuyện bị theo dõi lúc đưa đĩa chương trình cho Kha Thiếu Úc, người muốn tìm cậu gây chuyện không phải là cậu cả nhà họ Kha chứ?



Ân Thứ thấy Tề Dịch tựa hồ nhớ ra cái gì, liền hỏi: “Nghĩ ra?”



“Không.” Tề Dịch cười lắc đầu: “Không có chuyện gì lớn. Đừng nghĩ nữa, có thể chỉ là hiểu lầm thôi. Huống chi tôi có Ân tổng tọa trấn bên cạnh, làm gì có quỷ thần nào dám xâm hại tôi?” Quỷ thần lớn nhất chính là vị trước mắt, đám tiểu quỷ tiểu quái khác dám so đo à, không đủ trình.



Nửa câu sau thực dễ nghe, bất quá việc này liên quan tới vấn đề an toàn của Tề Dịch, anh vẫn không thể thả lỏng. Nếu biết đối phương đã thuê người của công ty vệ sĩ thì muốn tra ra thân phận cũng không khó.