Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Chương 13 :
Ngày đăng: 20:54 18/04/20
Hôm sau Ân Thứ bảo người điều tra vị cố chủ kia. Rất nhanh đã có kết quả, người tìm Tề Dịch gây phiền toái thế nhưng lại là người thừa kế của xí nghiệp Kha thị, Kha Thiếu Uy.
Tề Dịch sao lại đụng người này? Chẳng lẽ trước kia cậu từng làm thêm ở công ty Kha thị? Ân Thứ thực nghi hoặc.
Ân Đạt cùng Kha thị chưa từng hợp tác, sản nghiệp hai bên ít giao tiếp. Chuyên ngành chính của Ân Đạt là về ăn uống, giải trí, du lịch, phục phụ, sản phẩm baby cùng đất đai, mà Kha thị thì chuyên về khoa học kỹ thuật, bảo mật thông tin cùng các sản phẩm điện tử tương quan, hai lĩnh vực bất đồng, nếu xét về thực lực tổng quan thì Ân Đạt mạnh hơn một chút, nhưng Kha thị lại có chính phủ ở phía sau, hậu trường rất vững.
Ân Thứ vốn nghĩ cuộc sống của Tề Dịch thực bình thường, hiện giờ xem ra, tựa hồ không giống anh nghĩ.
Gõ gõ mặt bàn, lập tức gọi điện thoại: “Hàn Thanh…”
…
Bên kia, Tề Dịch cũng nhận được điện thoại của Kha Thiếu Úc: “Tề Dịch, gần nhất có phải có người tới tìm cậu gây phiền toái không?”
“Cũng không tính là phiền toái.” Tề Dịch dừng một chút, hỏi: “Anh có gì muốn nói với tôi không?”
“Thật xin lỗi, bởi vì chuyện chương trình mà có thể cậu đã bị Kha Thiếu Uy ghi hận.” Kha Thiếu Úc hứa hẹn: “Bất quá yên tâm, tôi sẽ không để anh ta thương tổn cậu.”
“Không sao, tôi không có việc gì, anh tự mình cẩn thận là tốt rồi.”
“Anh ta còn chưa đủ năng lực đụng tới tôi.” Âm thanh Kha Thiếu Úc có chút lạnh lẽo: “Bản thân anh ta đang dính tới một đống chuyện, cũng không kiêu ngạo được bao lâu đâu.”
Kha Thiếu Úc lại dặn dò thêm vài câu liền cúp máy.
Tề Dịch cũng không để chuyện này trong lòng, nên thế nào thì cứ thế ấy. Đối với một người may mắn đến mức tiện tay nhặt một tảng đá cũng có thể đập ra trứng vàng thì phiền toái cũng nguy hiểm này nọ cơ bản không xuất hiện trong cuộc sống của cậu, cho dù có cũng nhanh chóng bị giải quyết.
Hai ngày sau, Tề Dịch vừa ra khỏi cửa liền phát hiện phía sau có mấy người xa lạ không xa không gần bám sát. Lúc đầu còn tưởng là ai đó tới ‘mời’, kết quả bộ dáng lại giống như đang bảo hộ, hiển nhiên là người nào đó cố ý mời vệ sĩ.
Tề Dịch không ngờ mình có ngày cũng cần vệ sĩ, tựa hồ từ sau khi quen biết Ân Thứ, cuộc sống vốn an bình của cậu đang phát triển theo một hướng quỷ dị…
“Chị Tô, hôm nay tôi làm hai món mới, chị nếm thử xem.” Tề Dịch đưa hai phần bánh tới trước mặt chị Tô.
“Phải không? Để tôi thử xem.” Chị Tô vẻ mặt chờ mong, cầm lấy nĩa bắt đầu nhấm nháp: “Ngô, vừa cho vào miệng thì cảm thấy thực nồng đậm, ngọt mà không ngán, còn có mùi hoa nhàn nhạt, không tồi!”
Chị Tô bật ngón tay cái khen không dứt miệng, sau đó chuyển qua miếng bánh khác, vừa ăn một ngụm thì ánh mắt lập tức tỏa sáng: “Mặn?”
Bánh ngọt vị mặn chế tác khó hơn bánh ngọt vị ngọt rất nhiều, tỉ lệ vị mặn phải vừa phải, không làm ảnh hưởng tới hương vị, mà quá ít thì sẽ bị vị ngọt lấn át, còn có thể trở nên khó ăn, cho nên các tiệm bánh ngọt đa phần không làm vị mặn.
Chị Tô thật lâu rồi không được nhấm nháp bánh ngọt vị mặn ngon miệng như vậy, Tề Dịch quả thực làm chị kinh hỉ một phen.
“Tiểu Dịch Dịch!” Chị Tô ôm cổ Tề Dịch, la lên: “Gả cho chị đi, chị nhất định sẽ hảo hảo thương em a!”
Rốt cuộc là sao vậy? Cổ oán khí này tựa hồ là hướng về phía cậu, cậu đắc tội vị đại thần này khi nào a?
“Ân Thứ, ăn cơm.” Tề Dịch làm xong cơm tối, bước qua gõ cửa phòng Ân Thứ.
Cửa phòng rất nhanh mở ra, Ân Thứ mặc quần áo ở nhà bước ra, lướt ngang qua Tề Dịch, đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Tề Dịch giúp anh bới cơm, múc canh, rót thức uống.
Đêm nay khẩu vị Ân Thứ tựa hồ rất tốt, liên tiếp ăn bốn chén cơm. Nhưng không khí trong phòng ăn lại đặc biệt áp lực, đoàn quỷ khí kia giống như sắp thoát ly khống chế, điên cuông khởi động. Trước mắt Tề Dịch lay động, lúc tụ lúc tán, làm hình ảnh Ân Thứ lúc này vô cùng kinh dị.
Tề Dịch thực muốn quay lại, không cần tân trang, trực tiếp có thể trình chiếu một bộ phim quỷ quái.
Ngay lúc Ân Thứ chuẩn bị bới chén cơm thứ năm thì Tề Dịch mở miệng: “Ân Thứ, buổi tối ăn nhiều như vậy không tốt cho tiêu hóa.”
“Tôi đói bụng cả ngày nay.” Ân Thứ múc một chén thật đầy, nặng nề đặt lên bàn.
“Ân? Sao lại đói bụng cả ngày? Cơm trưa không ăn à?” Tề Dịch hỏi.
Ân Thứ sâu kín liếc mắt nhìn qua: “Cậu đem phần cơm trưa của tôi đưa cho người khác, tôi đương nhiên chỉ có thể chịu đói.”
Tề Dịch nghi hoặc: “Cái gì?”
Ân Thứ không thèm nói, mặt lạnh tiếp tục ăn cơm.
“Anh vừa nói tôi đưa cơm của anh cho người khác? Sao có thể? Vệ sĩ kia không phải người của anh à?” Tề Dịch hỏi: “Bọn họ không đưa cơm cho anh sao?”
“Hiển nhiên là người mướn vệ sĩ bảo vệ cậu không chỉ có mình tôi.”
Có ý tứ gì? Chẳng lẽ mấy vệ sĩ kia thuộc về một vị cố chủ khác? Trừ bỏ Ân Thứ, còn ai sẽ phái người bảo hộ cậu?
Tề Dịch suy nghĩ một chút, không phải là Kha Thiếu Úc đi?
“Người kia là ai?” Ân Thứ buông đũa xuống, thẳng tắp nhìn cậu.
Lúc Tề Dịch đang định giải thích thì di động đột nhiên reo vang, nhìn một cái, người gọi là Kha Thiếu Úc.
Tề Dịch không hề phát giác Ân Thứ đang nhìn mình đầy nguy hiểm, nhấn nghe máy…
…