Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 14 :

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


“Alo?” Tề Dịch ra ngoài ban công nghe điện thoại.



“Tề Dịch, cám ơn bữa trưa của cậu, ăn ngon lắm.” Âm thanh mang theo ý cười của Kha Thiếu Úc từ bên kia truyền tới.



“…không khách khí.” Quả nhiên đã đưa sai người? Tề Dịch dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Ân Thứ trong phòng ăn, anh bị vùi giữa một đoàn quỷ khí, nhìn không rõ biểu tình.



“Gần nhất có khỏe không? Có gặp phiền toái hay gì không?”



“Không có, cám ơn quan tâm.”



“Nếu có gì khó khăn nhất định phải nói cho tôi biết, dù sao chuyện Kha Thiếu Uy cũng vì tôi mà ra, tôi không hi vọng cậu bị thương tổn.”



“Ừm, tôi sẽ cẩn thận, anh không cần lo lắng.” Tề Dịch cười nói: “So với tôi, vấn đề anh cần giải quyết càng nhiều hơn đi.”



“Vậy, nể tình tôi vất vả như thể, về sau thường xuyên nấu cơm cho tôi ăn đi, được không?” Kha Thiếu Úc đề nghị.



“Ngô… muốn tôi làm cũng được, nhưng không thể làm không.” Tề Dịch nhàn nhã nói: “Một phần ăn tám mươi tám đồng, giá hữu nghị, không thể giảm thêm nữa.”



“Ha ha ha.” Kha Thiếu Úc vui vẻ cười phá lên: “Tốt, quyết định như vậy, chúng ta kí kết.”



“Thành giao.” Làm thêm một phần ăn đối với Tề Dịch không hề có chút áp lực. Tuy cậu không thiếu tiền, nhưng vẫn muốn hưởng lạc thú khi kiếm được tiền.



Cúp máy, Tề Dịch liền cảm thấy phía sau có một luồng khí sắc bén lạnh lẽo lan tới.



Cậu do dự xoay người lại, liền thấy Ân Thứ thẳng tắp như một bức tường ở ngay sau lưng, ánh mắt đáng sợ nhìn mình.



“Ai?” Ân Thứ nhàn nhạt hỏi.



“Cái gì mà ai?” Tề Dịch lén lút lui về sau một bước, để bản thân tránh khỏi bóng ma của Ân Thứ.



“‘Người đàn ông’ mà cậu vừa nói chuyện điện thoại.” Hai chữ ‘đàn ông’ đặc biệt nhấn mạnh.



“Là Kha Thiếu Úc.” Tề Dịch cũng không giấu diếm.



“Anh trai tìm người gây rối, em trai lại phái người bảo hộ cậu?” Ân Thứ tiếp tục hỏi: “Các người xảy ra chuyện gì a?”



“Kỳ thực cũng không có gì.” Tề Dịch nhún nhún vai: “Kha Thiếu Úc cùng Kha Thiếu Uy không hợp, tôi từng giúp Kha Thiếu Úc một lần nên mới bị Kha Thiếu Uy chú ý tới.”



“Người cậu giúp quả thực không ít a.” Ân Thứ nhíu mày nói: “Giúp một lần liền dính phiền phức.”
“Anh nằm xuống làm gì?”



“Bụng đau, không muốn động.” Ân Thứ xốc chăn, trùm lên người mình, chỉ lộ ra cái đầu, sau đó thành khẩn biểu thị: “Cùng nhau ngủ đi.”



“…” Tề Dịch có chút do dự nên cự tuyệt hay không.



Ba! Ân Thứ đưa tay tắt đèn.



“…” Tiền trảm hậu tấu, còn làm thực thuận tay, cậu vẫn chưa đồng ý đó a? Một mình một giường thực sung sướng, vì cái gì phải chia sẻ với một người đàn ông a?



“Ngủ ngon.” Một luồng nhiệt nóng phất qua bên tau Tề Dịch, âm thanh trầm thấp trong bóng đêm phá lệ rõ ràng.



Ân Thứ không làm ra thêm hành động thân mật nào khác, có thể nằm bên cạnh, chiếm cứ hơi thở của Tề Dịch đã là thu hoạch rất lớn.



Vừa rồi đưa ra yêu cầu ngủ chung, Ân Thứ vốn đã chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt, không ngờ Tề Dịch cái gì cũng không nói, hoặc là chưa kịp nói, anh tự nhiên xem là im lặng đồng ý. Anh muốn Tề Dịch dần dần thích ứng với sự tồn tại cùng thân cận của mình, từng chút ăn mòn trái tim cậu.



Tề Dịch không phát hiện ý đồ của anh cũng có lợi, ít nhất sẽ không cố ý bất hòa, đối với những hành động đột nhiên của anh cũng không quá để ý.



“Ân Thứ.” Trong bóng đêm, đột nhiên nghe thấy tiếng Tề Dịch truyền tới: “Anh dùng sữa tắm mùi chanh à?”



“Ừ.”



“Ngửi thơm thật, hôm nào cho tôi dùng thử một chút?”



Vất vả lắm mới ngăn chặn được thú tính của mình, thế nhưng người nào đó lại cố tình hấp dẫn?



Lực chú ý của Ân Thứ bị mùi hương trên người Tề Dịch hấp dẫn, là hương hoa hồng. Hoa hồng rõ ràng dễ ngửi hơn chanh! Não bộ vô thức hiện lên bộ dáng Tề Dịch tắm rửa… Ân Thứ nghiêng người, đưa lưng về phía Tề Dịch.



“Làm sao vậy?” Chăn đều bị cuốn lại cả rồi, Tề Dịch dùng sức kéo kéo.



Ân Thứ kéo chăn trùm qua, quấn Tề Dịch lại thực nghiêm kín: “Ngủ đi, đừng náo loạn.”



“…” Ai náo loạn a? Chính là chỉ muốn dùng chút sữa tắm mà thôi, này cũng không chịu, keo kiệt.



Ân Thứ thực là oan muốn chết, anh hận không thể để Tề Dịch dùng hết đồ của mình ấy chứ! Bị hiểu lầm là người keo kiệt, không thể nào bi kịch hơn nữa…