Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Chương 15 :
Ngày đăng: 20:54 18/04/20
Ân Thứ: “Hai người ở cùng nhau, quan trọng nhất là tín nhiệm, hiểu được nhau.”
Tề Dịch: “Đúng vậy.”
Ân Thứ: “Nhưng em xem em đi, cho tới giờ chưa từng hiểu tôi.”
Tề Dịch: “Sao tôi lại không hiểu? Tôi nhìn quỷ khí vô cùng chuẩn xác, nhìn thấu luôn nội tâm của anh luôn ấy chứ?”
Ân Thứ: “Nhìn thấu nội tâm của tôi? Có dám trực tiếp lăn lên giường đọ sức không?”
Tề Dịch: “Khẩu vị anh quá nặng.”
Ân thứ: “Xem đi, hoàn toàn không hiểu tôi.”
Tề Dịch: “…”
Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [15] Bảo Vệ Thức Ăn
*****
Ân Thứ còn chưa tới năm giờ đã tỉnh, thừa dịp Tề Dịch còn ngủ, lén cọ cọ qua ôm cậu vào lòng, thân thể dán sát, phù hợp vô cùng.
Ân Thứ gạt gạt mớ tóc phủ trên trán Tề Dịch, ngón tay chạm tới làn da đối phương, rốt cuộc luyến tiếc rời đi, tinh tế vẽ theo ngũ quan xinh xắn. Anh tựa hồ chưa từng gần gũi ngắm nhìn Tề Dịch như vậy.
Bộ dạng cậu thực tuấn tú, đường cong nhu hòa, khóe miệng hơi cong lên, cho dù đang ngủ cũng mang theo ý cười làm người ta thoải mái, giống như không có bất cứ phiền não nào. Chỉ nhìn cậu thôi, Ân Thứ đã cảm thấy thực an tâm.
Đây là lần đầu tiên anh muốn ôm một người như vậy, muốn cậu bầu bạn cùng mình cả đời.
“Tề Dịch…” Ân Thứ cúi đầu ngậm lấy cánh môi Tề Dịch, từng bước xâm nhập, cắn nuốt hơi thở cậu.
Tề Dịch than nhẹ một tiếng, vô thức quay đầu đi.
Ân Thứ nuối tiếc lui lại, tựa vào gối lẳng lặng nhìn người trong lòng, bàn tay thuận thế khoát lên bên hông cậu.
Thắt lưng Tề Dịch, vân da bằng phẳng, sống lưng cùng phần mông tạo thành một độ cong hoàn mỹ, sờ vào cảm giác rất tốt!
Ân Thứ trở mình ngồi dậy, cả người mềm nhũn đè lên người Tề Dịch, một tay đỡ thắt lưng, tay kia hơi nâng chân cậu lên, thử tư thế cơ thể, có chút vừa lòng. Sau đó để Tề Dịch nằm nghiêng, để chân mình quấn lên… cảm giác cũng không tệ. Tiếp đó, Ân Thứ ôm Tề Dịch trở một vòng, biến thành tư thế anh ở dưới Tề Dịch ở trên…
Tề Dịch không thoải mái, lăn qua một bên, cuộn người thành một đoàn.
Hô hấp Ân Thứ dồn dập, toàn thân nóng phừng phừng, không dám đùa nghịch người ta nữa.
Im lặng một hồi, anh lại nhịn không được nhìn về phía người bên cạnh, tầm mắt lưu luyến ở phần cổ, cuối cùng cũng sáp qua cắn một ngụm…
“Đau hai ngày cũng không chịu nói, nếu không phải mặt xưng phù lên, có phải anh vẫn tính toán tiếp tục chịu đựng?” Tề Dịch trừng mắt, nửa gương mặt sưng lên làm anh trông một chút cũng không suất, hiểu không hả?
Ân Thứ cam chịu.
“Kỳ quái, bình thường đều là tôi phụ trách thức ẩm thực của anh, bản thân anh cũng rất chú ý sức khỏe, sao đột nhiên lại đau răng?” Tề Dịch yên lặng nhìn Ân Thứ: “Có phải anh đã ăn thứ gì kỳ quái không?”
Đối với một người thường xuyên bị ngộ độc thức ăn mà nói, chuyện này thực bình thường.
Ánh mắt Ân Thứ khẽ động, tựa hồ không tính toán trả lời.
Tề Dịch hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã nói: “Anh có thể không nói, nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi không bao giờ nấu cơm cho anh ăn nữa, nói không chừng chính là cơm tôi nấu đã làm hư răng nanh của anh.”
“Không phải.” Ân Thứ buồn bực nói: “Gần đây tôi ăn bánh ngọt.”
“Bánh ngọt?” Tề Dịch nghi hoặc: “Ăn một hai miếng bánh ngọt liền đau răng?”
“Không chỉ một hai miếng.” Ân Thứ trả lời: “Mỗi ngày ít nhất ba miếng.”
“Anh thích ăn bánh ngọt như vậy à?” Ăn tới đau cả răng, này hung tàn cỡ nào a! Tề Dịch thực kinh ngạc.
Ân Thứ lại trầm mặc.
“Chậm đã!” Tề Dịch đột nhiên nói: “Bánh ngọt anh ăn không phải mua từ Thải Hồng chứ?”
Ân Thứ gật đầu.
“Tôi làm?”
Lại gật đầu.
“Cho nên vị khách hào phóng gần nhất mua hết toàn bộ bánh ngọt tôi làm chính là anh?”
Tiếp tục gật đầu.
“Anh không có việc gì thì mua nhiều như vậy làm gì?” Tề Dịch trừng mắt: “Không phải anh ăn hết tất cả chứ?”
“Còn lại mấy miếng.”
Chỉ còn lại mấy miếng… Tề Dịch nhìn nhìn bụng Ân Thứ, vô ngữ nói: “Anh là con nít à?”
…