Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Chương 25 :
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
Chuyến hành trình sắp chấm dứt, Tề Dịch tính toán lại tới Mẫn Vân tự một chuyến, chào Vô Định đại sư một tiếng rồi trở lại A thị, bên JC cũng không có gì cần cậu hỗ trợ.
Gặp lại Vô Định đại sư, Tề Dịch đưa thẻ nhớ cho ông, bên trong là hình những nhân vật khả nghi mà cậu chụp được mấy hôm nay.
“Vất vả rồi.” Vô Định cười ha hả: “Vụ mất tích đã có tiến triển, nghe nói cũng là cậu cung cấp manh mối.”
“Trùng hợp mà thôi.” Tề Dịch dừng một chút, dặn dò nói: “Những người trong thẻ nhớ này đều là nhân vật nguy hiểm, đại sư cần phải xử lý thích đáng.”
“Vâng, bần tăng đều có tính toán, cám ơn thí chủ nhắc nhở.” Vô Định thận trọng nói cảm ơn.
Tề Dịch đứng dậy: “Thế tôi không quấy rầy đại sư thanh tu nữa, dịp khác sẽ ghé thăm.”
“Chậm đã, cậu chờ ở đây một chút, tôi còn chút đồ muốn đưa.”
Vì thế, Tề Dịch ngồi xuống, kiên nhẫn chờ.
Vô Định rời khỏi phòng, từ xa xa nhìn thấy Ân Thứ đứng trong sân, chậm rãi đi tới, cách anh khoảng năm mét thì dừng lại. Oán lực trên người người đàn ông này so với ông dự đoán còn nồng đậm hơn, không biết Tề Dịch ở bên cạnh người này có thật sự thích hợp hay không.
“Đại sư có việc sao?” Ân Thứ lạnh giọng hỏi.
Trừ bỏ Tề Dịch, đối mặt với những người khác anh luôn lạnh lùng như vậy.
“Bần tăng muốn hỏi, hai miếng ngọc bội kia có phải là thí chủ giao cho Tề thí chủ không?”
“Hai miếng ngọc bội?” Ân Thứ sửng sốt: “Ngài nói là bạch ngọc quyển vĩ long?”
“Đúng vậy.”
“Sao ngài lại biết chuyện ngọc bội?”
Vô Định kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải thí chủ nhờ Tề thí chủ tới tìm bần tăng thanh tẩy oán lực trên ngọc bội sao?”
“Oán lực, có ý gì?” Ân Thứ nheo mắt.
“Xem ra thí chủ không rõ sự tình, là bần tăng đã lắm miệng.” Vô Định chắp tay niệm ‘A Di Đà Phật’.
“Nói rõ ràng, cái gì là oán lực?” Ân Thứ truy hỏi.
“Trên đời có vài vật thoạt nhìn trân quý nhưng lại mang theo oán lực không rõ, nếu không lập tức thanh tẩy, nó sẽ tạo ra ảnh hưởng tới sức khỏe hoặc số mệnh của người giữ nó.”
“Ý ngài là hai khối bạch ngọc kia có chứa oán lực?”
Bất quá cứ một lúc anh lại mở cửa nhìn về phía phòng ngủ chính quan sát động tĩnh, kết quả yên lặng không có chút tiếng động nào. Ngay lúc anh do dự xem có nên trực tiếp lẻn vào hay không thì Tề Dịch bước ra. Cậu thay quần áo, tựa hồ chuẩn bị ra ngoài.
“Em đi đâu?” Ân Thứ vội hỏi.
Tề Dịch đáp lại ba chữ: “Mua đồ ăn.”
Ân Thứ thực thời lập tức đi theo.
Buổi tối, Tề Dịch làm một bàn đồ ăn thật lớn, tất cả đều là món Ân Thứ thích ăn. Ân Thứ không khỏi kinh hỉ, chẳng lẽ này là câu trả lời? Em ấy nguyện ý tiếp nhận mình?
Bữa tiệc này, Ân Thứ ăn thực mỹ mãn, thường xuyên nhìn về phía Tề Dịch. Lời đáp hàm súc như vậy thực đáng yêu, em ấy đang thẹn thùng đi?
Nghĩ vậy, khóe miệng vô thức lộ ra vài phần ý cười.
Ăn cơm xong, Tề Dịch dọn rửa chén bát xong thì rót một tách trà cho Ân Thứ.
Ân Thứ ngửi hương trà, mặt mày cũng giãn ra.
“Ân Thứ, ngày mai, anh hãy dọn khỏi nhà tôi đi.” Tề Dịch đột nhiên mở miệng.
Ân Thứ vừa định uống trà, bất thình lình nghe thấy một câu như vậy thì đầu lưỡi suýt chút nữa bị phỏng rộp.
Bất chấp đau đớn, ngẩng đầu nhìn Tề Dịch nói: “Cho tôi một cơ hội.”
“Thật có lỗi, tôi không có khả năng tiếp nhận anh.” Giọng điệu Tề Dịch vô cùng kiên quyết.
“Không thử sao biết được?”
“Không cần thử.”
Ân Thứ cúi đầu nhìn lá trà trong tách, nặng nề nói: “Tôi sẽ không dọn đi, đời này tôi phải ở cùng một chỗ với em.”
“Đây là nhà của tôi, tôi có quyền đuổi anh đi.”
“Em có thể xử xem.” Ân Thứ hạ quyết tâm phải ở lại đây, anh không tin Tề Dịch sẽ thực sự đuổi người.
Tề Dịch trầm mặc một hồi, không nói thêm gì, chỉ đứng dậy trở về phòng mình.
Tâm tình Ân Thứ thực buồn bực, nhìn bàn ăn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, đột nhiên hiểu ra, bữa tiệc lớn đêm nay không phải chính là bữa tối cuối cùng của Jêsu và mười hai môn đồ sao?
…