Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 26 :

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Ân Thứ đột nhiên tập kích làm Tề Dịch có chút trở tay không kịp. Trước đó cậu chưa từng suy nghĩ tới việc tình hữu nghị lại có thể phát triển thành loại tình cảm siêu việt kia. Đồng tính dù sao cũng chỉ là số ít, cậu không phản cảm nhưng cũng không tính toán tự mình trải nghiệm. Cậu sớm đã quyết định đời này không nói chuyện yêu đương, cho dù muốn thì cũng sẽ tìm một cô gái.



Các thành viên của gia tộc họ Tề luôn khao khát có một gia đình đầy đủ, nhưng bởi vì tuổi thọ không lâu nên thời gian hạnh phúc luôn thực ngắn ngủi. Tình cảm càng nhiều thì tổn thương nhận được lại càng lớn. Trời sinh may mắn làm người Tề gia luôn gặp được người định mệnh của mình, bọn họ có thể sống thực hạnh phúc, chết trong an lành vui vẻ, nhưng những người yêu thương lại cô độc ở lại trần thế, phải thay bọn họ nhận hết khổ sở.



Tề Dịch có thể thả lỏng tâm để yêu một người, nhưng cậu không người mình yêu phải sống cả nửa đời sau trong bi thống đau khổ. Cậu nhớ rõ cha mình từng nói, mấy chục thế hệ Tề gia đã có không ít bầu bạn đã tự tử.



Yêu phải người Tề gia chính là chuyện bất hạnh nhất.



Tề Dịch cười khổ, Ân Thứ quả thực là xui đến cùng cực, người mình thích không chỉ là đàn ông, mà còn là một người đàn ông đoản mệnh. Thừa dịp còn kịp, Tề Dịch phải hoàn toàn chặt đứt ý niệm trong đầu anh. Bọn họ, tuyệt đối không có khả năng.



Sáng sớm hôm sau, Ân Thứ ở ngoài cửa phòng Tề Dịch bồi hồi thật lâu, trước kia Tề Dịch đã dậy từ sớm rồi, còn chuẩn bị sẵn bữa sáng, sau đó chở anh đi làm, hôm nay hiên nhiên không được đãi ngộ này.



Ân Thứ không muốn quá ép bức, thầm nghĩ sẽ kiên nhẫn chờ đợi ba ngày, để Tề Dịch chậm rãi suy nghĩ.



“Tề Dịch, tôi đi làm đây.” Ân Thứ báo một tiếng, sau đó thay quần áo, ôm bụng đói tự lái xe tới công ty.



Nghe thấy âm thanh mở cửa đóng cửa, xác định người đã đi rồi, Tề Dịch mới từ trong phòng đi ra, trên tay xách hành lý vẫn chưa sửa sang lại hôm qua, đặt một tờ giấy lên bàn trà, sau đó kéo hành lý rời đi.



Cậu tính toán tới căn nhà Kha Thiếu Thừa ở lúc còn sống một đoạn thời gian, trước kia đã được chính Kha Thiếu Úc đồng ý, tin tưởng cho dù Kha Thiếu Thừa còn ở đây thì hẳn cũng không để ý.



Với tính cách của Ân Thứ, cự tuyệt thẳng thắn chỉ sợ không có cách nào làm anh từ bỏ, chỉ có thể chọn biện pháp rời đi, dùng thời gian làm tình cảm của anh phai nhạt.



Tề Dịch rời đi, Ân Thứ hoàn toàn không hay biết gì cả, anh vừa mới tới công ty thì nhận được điện thoại của bà Ân.



“Nghe nói mấy ngày nay con tới J thành du lịch?” Bà Ân nhẹ nhàng hỏi.



“Vâng.”



“‘Vâng’, con còn dám ‘vâng’!” Âm thanh đột nhiên cất cao: “Con cư nhiên gạt chúng ta đi du lịch, lại còn đi tới nơi xa như J thành! Con ngại mình sống quá an bình có phải không hả?”



“Làm mẹ lo lắng rồi.”




Sau ba giờ, Tề Dịch rốt cuộc thu dọn căn nhà gọn gàng sạch sẽ, nhìn một vòng, thực hài lòng. Tuy khách sạn có thể tùy tiện ở, nhưng thủy chung vẫn không tiện bằng chỗ ở cố định.



Hơn nữa nơi này cách nhà cậu cùng công ty của Ân Thứ khá xa, không dễ dàng đụng mặt.



Tề Dịch mở điện thoại, đơn đặt hàng làm thêm trên mạng tạm thời không thể nhận, nếu không sẽ bại lộ vị trí. Bất quá này cũng không phải vấn đề lớn, cậu có thể tìm được chuyện mình thích bất cứ lúc nào.



Duỗi duỗi thắt lưng, Tề Dịch cầm bóp tiền ra ngoài mua một ít đồ dùng hằng ngày cùng nguyên liệu nấu ăn.



Buổi tối ở nhà mới gọt rửa chiên xào nấu, động tác thuần thục thoăn thoắt. Bưng đồ ăn lên bàn, Tề Dịch vừa định dùng cơm thì phát hiện mình cầm dư một bộ bát đũa.



Vỗ vỗ trán: “Thói quen thật sự đáng sợ.”



Trước lúc quen biết Ân Thứ, nhà cậu chưa từng có người nào khác ở. Ngẫu nhiên cũng có bằng hữu ngủ lại, nhưng nhiều nhất cũng chỉ một hai đêm mà thôi. Ân Thứ là người đầu tiên cùng cậu ở chung hơn hai tháng. Nói tới thì, bọn họ vốn cũng không quá thân thiết. Cậu thì bởi vì quỷ khí trên người Ân Thứ mà nảy sinh tò mò cùng cảm thông, kia Ân Thứ thì sao? Vì sao anh lại bỏ đi ngôi nhà rộng rãi sang trọng, lựa chọn tới nhà cậu ở?



Chẳng lẽ ngay từ khi đó anh đã có hảo cảm với mình? Tề Dịch lắc đầu, chỉ sợ bởi vì cậu là người duy nhất có thể bình yên ở bên cạnh anh.



Có lẽ, này cũng là nguyên nhân anh thích cậu.



Tề Dịch một mình ăn cơm, không biết vì sao, đột nhiên có chút không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh. Hoàn cảnh rất thanh tĩnh, có đôi khi cũng không phải chuyện tốt a.



Bên này Tề Dịch cô đơn chiếc bóng, bên kia Ân Thứ cũng ăn uống không chút mùi vị.



Quen ăn mỹ thực do Tề Dịch làm, thức ăn bán bên ngoài quả thực chẳng khác thì thức ăn cho heo. Ân Thứ hăn hai miếng liền quẳng đi, động tác vì quá mãnh liệt mà có một ít rớt xuống đất. Cúi đầu nhìn sàn nhà, đột nhiên nảy ra một ý niệm trong đầu: nếu biến nơi này thành một bãi rác, Tề Dịch liệu có phẫn nộ chạy về tìm anh tính sổ không?



Tựa hồ rất có khả năng… Ân Thứ lập tức rút điện thoại, chụp lại vết đồ ăn rơi vãi, lưu lại, về sau mỗi ngày đều đăng vài bức ‘rác rưởi’ lên weibo Tề Dịch, xem xem cậu có tức giận hay không….



Ân tổng, anh xác định anh muốn theo đuổi người ta chứ không phải nhân cơ hội trả thù?