Boss Là Nữ Phụ

Chương 1004 : Chuyên gia phá án (18)

Ngày đăng: 22:30 28/04/20


Nhiều ngày Thời Sênh không tới Cục Cảnh sát, có nhiều người nhìn rất lạ mắt.



À thôi được, vốn cũng có quen đâu.



Thời Sênh bước vào đội hình sự trinh sát, cả đội hình sự hoàn toàn không có gì khác lúc cô đi, bận rộn điên cuồng. Cô quay về, mấy người này cũng chỉ liếc cô một cái rồi lại tiếp tục cắm đầu vào việc.



Thời Sênh nhìn về phía tấm bảng kính ở chính giữa phòng, bên trên có dán mấy tờ ghi chú, sơ đồ quan hệ phức tạp của nhân vật, nhìn vô cùng rối loạn.



Cô bước lại gần nhìn một chút, kéo một người đi qua hỏi, “Không phải vụ Đổng thị kết án rồi sao?”



Người cô vừa thuận tay kéo lại chính là lão Trương. Ông ta vốn tốt tính, Thời Sênh hỏi là ông ta trả lời ngay, “Lâu rồi cô không đi làm, ba ngày trước lại xảy ra một vụ án, nạn nhân là giúp việc của nhà Đổng Thuần.”



Ngón tay lão Trương chỉ vào một tờ ghi chú, “Câu này được tìm thấy ở hiện trường vụ án, giống hệt thứ đã tìm thấy trong tã lót của đứa bé kia.”



--- Dục vọng đã che mờ mắt, Thượng đế tước đoạt quyền sinh tồn của cô. Nghiệp hỏa địa ngục đang chờ cô.



Khi người giúp việc chết, chỉ có một mình cô ta ở nhà, bị treo cổ lên đèn thạch anh trong phòng khách. Hiện trường không có dấu vết đột nhập của người khác, nhìn rất giống người giúp việc tự sát.



Nếu không có lá thư kia, có lẽ cuối cùng cũng sẽ quy án thành tự sát.



“Anh Trương.” Có người gọi lão Trương.



Thời Sênh nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi, vừa vặn nhìn thấy nữ chính đại nhân đã lâu không gặp, dường như cô ta có chút bất mãn.



Rất hiển nhiên, sự bất mãn kia là hướng về Thời Sênh.



Thời Sênh chẳng nói chẳng rằng dựng thẳng ngón giữa.



Bất mãn cái con khỉ!



Có bản lĩnh thì tới mà đánh tôi này!



Vưu Ái: “…” Cái cô kia lại dám khiêu khích cô ta à!!!



Bao nhiêu lâu không đi làm, vừa đến đã hống hách, cô ấy nghĩ có ô dù sau lưng thì có thể muốn làm gì thì làm sao?



Lão Trương sợ hai người làm ầm lên, vội vàng chắn trước mặt Thời Sênh, chặn luôn tầm nhìn của hai người, ông ta gật đầu với Thời Sênh, “Tôi qua đó trước, có hồ sơ ở bên kia, nếu cô muốn xem thì qua xem đi.”



Hiện giờ tất cả thành viên đội hình sự đều tham gia vụ án này, mọi người đều có thể đọc hồ sơ vụ án.




Trong này không có gì quan trọng, Thời Sênh cũng không bận tâm, nhưng vẫn phải có sự cảnh giác tối thiểu, cô ấn mở tài liệu kiểm tra.



Rất rõ ràng, đều bị ai đó động vào hết.



“Anh Hoắc, anh muốn gì?” Thời Sênh úp mặt ipad xuống bàn, nhìn Hoắc Tiêu với vẻ không mấy thân thiện.



Tay này cứ đứng mãi ở đây, bị bệnh hay sao thế, đệt!!!



“Cô Tần, cô vẫn còn nợ tôi một khoản tiền, lẽ nào cô quên sao?”



Thời Sênh xù lông, “Ông đã nói rồi, xe ở ngay ngoài kia, không phục thì ra mà đập!”



Nếu không phải vì ông bảo anh dịch xe ra anh không dịch, thì ông đập xe anh làm gì?



Giờ còn cứ bám lấy không chịu buông, não bị thủng rồi à?



“Tôi không phải cô Tần.” Không làm được loại chuyện đó.



“Ha… Tôi cũng không phải anh Hoắc, đòi tiền thì méo có, đòi mạng cũng méo có luôn.” Thời Sênh cười toe toét với Hoắc Tiêu, mặt đầy ác ý, “Anh còn không cút, thì đừng trách tôi không khách khí.”



Hoắc Tiêu quay người đi, mặt không chút cảm xúc, đi được vài bước, giọng anh vọng lại, “Cô Tần nghỉ lâu như vậy, đi đâu thế?”



Thời Sênh lập tức đốp lại, “Đi chơi gái.”



Ông đi đâu thì liên quan chó gì đến anh, không đi quan tâm nữ chính đại nhân đi, chạy tới đây lảm nhảm cái chó gì với ông, thần kinh!



Hoắc Tiêu: “…”



Hoắc Tiêu hít sâu một hơi, rời khỏi đội hình sự.



Ở một góc chếch bên kia, Vưu Ái nhìn theo bóng lưng Hoắc Tiêu rời đi, tức giận trừng mắt lườm Thời Sênh một cái.



Có lẽ do ánh mắt của cô ta quá nóng bỏng, rõ rệt, đột nhiên Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.



Vưu Ái lập tức rụt về bên cạnh, bức tường ngăn cách ánh mắt từ bên kia nhìn sang.



Vưu Ái dựa người vào tường, điều hòa lại hơi thở, chờ khoảng 10 phút, cô ta mới bước ra như không có chuyện gì lạ, quay về vị trí của mình.