Boss Là Nữ Phụ

Chương 1005 : Chuyên gia phá án (19)

Ngày đăng: 22:30 28/04/20


Thời Sênh nhìn ipad chằm chằm một lúc lâu, có người copy mấy tài liệu của cô…



Hà Tín à?!



Không phải, đến máy vi tính Hà Tín còn dùng không thạo, điện thoại smartphone còn nhìn không hiểu, không phải ông ta.



Nếu ông ta cần gì, hẳn sẽ tự gọi điện thẳng cho mình để hỏi, chứ không phải lén lút copy mấy thứ này.



Vậy thì là ai?!



Theo lời Hà Tín, thì tất cả mọi người có mặt lúc đó đều khả nghi.



“Tần Vũ, cô đã xem vụ án đội trưởng Hà vừa đưa cho cô chưa? Chúng ta phải đi rồi.” Lão Trương cùng hai người đi tới.



“Ồ, đi thôi.” Thời Sênh cất ipad đi, cầm tập hồ sơ còn chưa mở ra ở trên bàn, đi theo lão Trương.



Nhìn Thời Sênh như vậy lão Trương biết ngay cô chưa xem, trên đường liền cẩn thận nói cho Thời Sênh nghe một lần.



Mười mấy tiếng trước, họ nhận được một cuộc gọi báo án, một người bị chó cắn.



“Đây có phải là án giết người đâu, chúng ta đi làm gì?” Thời Sênh lật lật vài cái, án chó cắn người mà cũng cần đội hình sự trinh sát đi làm à?



Lão Trương lật tài liệu ra phần sau, chỉ vào một bức ảnh, “Người bị cắn đã chết rồi.”



“Nguyên nhân?” Thời Sênh lật đến cuối cùng cũng không nhìn thấy nguyên nhân tử vong.



“Báo cáo tử vong sơ bộ nói là bị bệnh dại, nhưng bản báo cáo này nhanh chóng bị phủ định, hiện giờ bên pháp y vẫn chưa báo tin gì, nghe nói hơi phức tạp. Bệnh chó dại có thời gian ủ bệnh thấp nhất là một tuần, người đó bị cắn mới hơn mười tiếng đã chết, điều này rất bất thường.”



Thời Sênh đặt hồ sơ vụ án xuống, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”



Khóe môi lão Trương hơi giật giật, “Đi tìm con chó kia và gia đình nạn nhân để hỏi một số vấn đề.”



“Oh.” Tẻ nhạt.



Lão Trưởng thở dài lắc đầu, quay sang trao đổi với đồng nghiệp bên cạnh.



Xe dừng lại ở một khu dân cư, lão Trương để hai người khác xuống hỏi thăm gia đình nạn nhân, ông ta và Thời Sênh đi tìm con chó kia.




Học sinh là những người biết nhiều nhất về mấy tin đồn này, sau khi hỏi vài người, Thời Sênh có được hai cái tên, một là giáo sư Châu, còn một là Khương Tự, tân sinh viên năm nay.



Ngoài lên lớp, giáo sư Châu đều ở trong phòng thí nghiệm của ông ta. Trừ khi lên lớp, trước giờ ông chưa từng qua lại với ai, nhưng mấy bản luận văn mà ông ta viết đã từng giành giải thưởng, đã từng là viện trưởng một viện nào đó, về sau không biết vì sao lại chạy tới đây làm giáo sư.



Khương Tự còn quái gở hơn, cả ngày ôm đầu lâu lang thang trong trường, có người nửa đêm gặp cậu ta, sợ đến mức ngất xỉu.



Giáo sư Châu có một phòng thí nghiệm riêng, hiềm nghi của ông ta lớn hơn.



Thời Sênh chạy thẳng về phía phòng thí nghiệm của giáo sư Châu.



Phòng thí nghiệm của giáo sư Châu rất gần tiểu khu kia, khoảng cách chỉ tầm không quá 50 mét, quả nhiên giáo sư Châu này rất đáng nghi.



Thời Sênh nhìn tòa nhà rồi đi theo cầu thang xuống dưới.



Phòng thí nghiệm ở trong tầng hầm, có lẽ đèn cầu thang hỏng rồi, Thời Sênh lần mò mãi cũng không thấy sáng.



Cô lấy thiết kiếm ra, đi xuống tầng hầm. Tầng hầm có một cánh cửa kim loại, lúc này đang đóng chặt. Bên cạnh có thiết bị giám sát phải quẹt thẻ mới vào được.



Thời Sênh quơ quơ kiếm, nếu cô chém vỡ thứ này ra, mà giáo sư Châu không phải hung thủ, thì cô phải đền bao nhiêu tiền?!



Nghĩ một chút, Thời Sênh lại thu kiếm lại, cầm ipad gõ gõ.



“Đinh...”



Cửa phòng thí nghiệm chậm rãi mở ra, Thời Sênh nghiêng đầu ngó vào trong phòng một cái.



Bên trong có một người, mặc áo blouse trắng, thân hình hơi béo, đầu trọc, ánh đèn chiếu vào còn phản quang.



Lão cũng đang nhìn về phía cửa ra vào, có lẽ là vì nhìn thấy người lạ, nên lão đầy vẻ đề phòng, “Cô là ai? Làm sao cô vào được đây?!”



Thời Sênh quơ quơ ipad trong tay, “Dùng cái này vào thôi.”



Lão đưa tay ấn nút nút đỏ bên cạnh, nhưng ấn một lúc cũng không có phản ứng gì.



Giọng nói của Thời Sênh văng vẳng bay trong phòng thí nghiệm, “Ngại quá, ban nãy trượt tay, khả năng là ngắt luôn đường dây rồi.”