Boss Là Nữ Phụ
Chương 1042 : Nộp lên quốc gia (11)
Ngày đăng: 22:31 28/04/20
Tô Niệm Chi chẳng những biến thái mà còn rất phiền.
Đây là kết luận Thời Sênh rút ra được sau khi bị Tô Niệm Chi “theo dõi”.
Cô hung dữ móc kiếm ra, Tô Niệm Chi lập tức ôm đùi cô gọi “chị” luôn.
Chưa thấy qua tên nào không biết xấu hổ như thế.
So với Tô Niệm Chi thì BOY ngay thẳng thỉnh thoảng có tí mưu mô vẫn ưa nhìn hơn nhiều.
“Khi nào chúng ta giết người?”
“Giết cái quỷ ấy, anh có thấy người nào không hả?” Thời Sênh tức giận đáp lại.
Nơi này ngay cả ma cũng chẳng thấy một con.
Cho nên cô luẩn quẩn trong này làm cái gì chứ?
Thời Sênh nghĩ có khi mình bị cái tên Tô Niệm Chi này làm cho bại não luôn rồi.
Quả nhiên không thể quá thân cận với bọn bại não khác, dễ bị lây.
“Thấy mà.” Tô Niệm Chi gật đầu, hắn chỉ vào một lối rẽ bên cạnh, “Kia không phải người à?”
Thời Sênh nhìn Tô Niệm Chi với vẻ mặt như thấy quỷ, sau đó mới nhìn về hướng hắn chỉ.
Có tường chắn mất tầm mắt nên cô chỉ có thể lùi về phía sau hai bước, sau đó mới có thể cầm đèn rọi về bên đó.
“Lấy đâu ra người?” Hoàn toàn trống không, đừng nói người, bóng ma cũng chẳng thấy.
“Quái lạ, rõ ràng tôi có thấy mà.” Tô Niệm Chi đi về phía đó, “Sao lại không thấy nữa rồi. A Ngộ, cậu có nhìn thấy không?”
A Ngộ đi ở đằng sau, hắn còn chưa đi tới chỗ này, sao có thể nhìn thấy cái gì chứ?
Thời Sênh lại nhìn thêm vài lần, chắc chắn là không có gì rồi mới tiếp tục tiến lên.
Tô Niệm Chi rối rắm hồi lâu lại tiếp tục đuổi theo Thời Sênh: “Tôi thật sự thấy có người mà… Chẳng lẽ là ma thật?”
Nói xong, hắn lại vui vẻ: “Nếu có thể bắt được ma để tôi nghiên cứu thì quá tốt rồi.”
Thời Sênh: “…” Ha ha, nếu có ma thì anh sẽ là người chết đầu tiên.
Thời Sênh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Vách tường chậm rãi dịch chuyển, mặt đất hơi rung động, ánh sáng càng lúc càng mạnh, người bên kia cũng dần dần lộ ra.
“Có cái gì đó!” Bên kia có tiếng hô to, Thời Sênh chợt nghe một loạt tiếng lên đạn.
Mọi ánh sáng đều tập trung lên người Thời Sênh, có người chần chừ lên tiếng, “Là… Ôn Bắc?”
Có một người bên ngoài cầm súng tiến vào, cẩn thận đánh giá xung quanh, sau khi xác nhận đúng là người thì mới nói với mấy người phía sau: “Là Ôn Bắc.”
Sau khi cùng bọn nữ chính tách ra, tính tới giờ cũng qua hơn mười ngày, những người này hiện tại đều có vẻ chật vật.
Mọi người đi vào trong phòng, đội ngũ khổng lồ hiện đã giảm một nửa nhân số.
“Ôn Bắc, sao cô có thể ở trong này?” Người đàn ông lần trước vọt tới bên người nữ chính đầu tiên kỳ quái đánh giá Thời Sênh, giọng nói đầy vẻ chất vấn.
Người này tên là Bàng Kha, là cánh tay đắc lực của nam chính.
Thời Sênh lập tức mở ra hình thức bùng cháy, “Tôi ở đâu thì liên quan rắm gì tới anh. Mộ này là nhà anh mở à?”
Bàng Kha: “…” Ăn thuốc nổ à?
Ánh mắt Bàng Kha dừng ở sau lưng Thời Sênh, bên kia đúng là chỗ mà Thời Sênh mới bổ ra.
Thanh âm ban nãy họ nghe được là cái này phải không?
Không có mùi thuốc nổ, cô ta làm thế nào để nổ tung tường này ra được?
Dọc theo đường đi, lộ tuyến của bọn họ đôi khi cắt ngang hoặc trùng với lộ tuyến của Thời Sênh, nên thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy một vài chỗ bị đập phá mạnh mẽ như thế này.
Bàng Kha nghi hoặc, lực phá hoại như thế này làm sao có thể do sức người gây ra được, rốt cuộc cô ta làm như thế nào?
“Bàng Kha.”
Bàng Kha thu hồi tầm mắt, nhanh chóng trở về bên cạnh Bùi Diệp, “Lão đại, anh nhìn bên kia xem.”
Bùi Diệp cũng đã nhìn thấy, tuy trong lòng cũng hơi nghi hoặc nhưng trên mặt không biểu lộ ra điều gì, “Kiểm tra xung quanh.”
Bàng Kha gật đầu, thúc giục mọi người nhanh chóng thăm dò bốn phía, mặc kệ có phải người có lòng mang kế hoạch nham hiểm hay không, còn an toàn hơn là đụng phải mấy thứ này nọ đột nhiên nhảy ra.