Boss Là Nữ Phụ

Chương 1043 : Nộp lên quốc gia (12)

Ngày đăng: 22:31 28/04/20


"Ởđây có hai người.”



A Ngộ và Tô Niệm Chi bị phát hiện. Vì trước đó đã từng gặp qua nên bọn họ cũng chẳng kinh ngạc lắm, chỉ nhìn họ chằm chằm với vẻ phòng bị, sợ bị đánh lén.



A Ngộ chỉ có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho Tô Niệm Chi, chỉ cần nhừng người này không có ý đồ gì thì hắn sẽ không chủ động ra tay.



Đương nhiên, nếu Tô Niệm Chi muốn làm gì, hắn cũng không thể không nghe theo thiếu gia nhà mình.



Chờ bọn hắn kiểm tra xung quanh đã an toàn, Bùi Diệp mới thong thả đi tới trước mặt Thời Sênh, “Vòng cổ.”



Thời Sênh nghiêng đầu, nhìn thấy Diệp Dao trong đám người, mắt híp lại, “Muốn sao?”



“Cái đó vốn là đồ của tôi.” Diệp Dao bồn chồn đáp, “Đó là đồ mà ba tôi để lại cho tôi, cô có thể trả nó lại cho tôi được không?”



Thời Sênh nhíu mày, “Đây là thù lao tôi cứu các người, bây giờ cô lại đòi lại à?”



“Đó là họ tự tiện đồng ý, tôi không đồng ý.” Diệp Dao cắn môi.



“Nhưng mà Tiểu Bắc vẫn là cứu cô, đây là sự thật. Giờ cô đang vong ân phụ nghĩa đấy!” Tô Niệm Chi đột nhiên chen miệng vào.



“Thiếu gia!” A Ngộ giữ chặt Tô Niệm Chi, đây là chuyện của người ta, ngài chen vào làm cái gì hả?



Dường như bốn chữ “vong ân phụ nghĩa” đã kích thích Diệp Dao, cô ta lập tức kích động, “Là cô ta uy hiếp tôi.”



Cô ta vốn không nghĩ tới phải cho Thời Sênh cái gì.



Nếu không phải Hiểu Đình…



“Cái vòng.” Bùi Diệp lại lặp lại như cái máy, giọng nói cũng chưa thay đổi âm lượng.



“Không cho.” Thời Sênh cười kiêu ngạo, “Có bản lĩnh thì tới mà cướp.”



Đồ mà ông đã cầm trên tay lại còn muốn đòi lại, cửa vào cũng không có.



Bùi Diệp nhíu mày, hắn đột nhiên ra tay, tấn công vào mặt Thời Sênh.



Ha!



Nam chính đại nhân cũng giỏi nha!



Thiết kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Thời Sênh. Bùi Diệp híp mắt, nhanh chóng lùi lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiết kiếm.



Nguy hiểm.
“A Ngộ…” Tô Niệm Chi còn chưa nói xong thì đã bị A Ngộ bưng kín miệng, hắn giãy giụa hai cái rồi hoàn toàn ngất luôn.



Người của Bùi Diệp nhìn mà trợn mắt há mồm, tình huống gì vậy? Làm phản à?



Nhưng mà… nhìn cũng không giống lắm…



A Ngộ vác Tô Niệm Chi đi về phía Thời Sênh, Thời Sênh nói rất không có ý tốt, “Hắn muốn chết thì anh cho hắn toại nguyện đi. Hắn chết rồi anh sẽ tự do, ngăn hắn làm cái quái gì?”



“Ngài ấy mà chết thì tôi cũng phải chết.” A Ngộ thành thực trả lời.



Nếu Tô Niệm Chi chết mà hắn được tự do thì có lẽ hắn đã sớm để người ta giết chết thiếu gia rồi.



Thời Sênh nở nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa, “Thế thì tiếc quá.”



Thời Sênh và A Ngộ lại khôi phục hình thức đứng xem kịch, trường hợp này lại giống hệt như lúc đầu, có điều khác một cái là lần trước đám người Bùi Diệp đứng, còn bây giờ lại đang nằm.



“Em nhìn thấy cái gì?” Bùi Diệp đỡ Diệp Dao, không để ý tới vết thương trên mặt, hỏi cô ta.



Toàn thân Diệp Dao run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, yếu ớt phun ra hai tiếng: “Quái vật…”



Quái vật?



Bọn họ đi vào đây còn gặp ít quái vật sao?



Xác chết vùng dậy, sinh vật có vẻ ngoài kỳ quái, thông đạo như mê cung…



Bùi Diệp liếc nhìn về phía quan tài trong suốt bên kia, ở đó có chút ánh sáng làm cho hai quả trứng cũng như sáng lên, ngoài việc chúng hơi lớn một chút thì hình như cũng chẳng có chỗ nào cổ quái cả.



Mọi người vẫn rất trấn định, chắc cũng không ai nhìn thấy gì, chẳng lẽ chỉ có Diệp Dao nhìn thấy?



Bùi Diệp di chuyển ánh mắt nhìn qua Thời Sênh, đứa con gái này lại dám đánh hắn…



Không, cô ta là muốn giết hắn.



Lúc đầu khi giao thủ với cô ta, hắn có thể cảm nhận được sát khí, cô ta quả thật muốn giết chết hắn.



Nhưng không hiểu tại sao cuối cùng lại buông tha.



Bùi Diệp không hề nghi ngờ nếu Thời Sênh muốn giết mình, chỉ sợ hắn sẽ không phải đối thủ của cô ta.



Ôn Bắc…